Đầu thỏ lớn cỡ lòng bàn tay, cơ thể nửa trong suốt, giống như cái đầu của con thỏ búp bê.
Nó bị Nam Đăng xách lỗ tai, con ngươi đen kịt ngơ ngác, bộ dạng có chút buồn cười.
Lâm Cửu từng nhìn thấy Thần Hỗn Độn, tình cảnh hỗn loạn ở ngoại ô lần đó quá kinh khủng, Cốc Hư còn bị thương nghiêm trọng, lúc ấy hắn chỉ cố bảo vệ những người bị thương rút lui, cũng chẳng có nhiều kích động và mừng rỡ khi gặp được một trong ba thần lắm.
Đợi hồi thần lại, Thần Hỗn Độn đã biến mất rồi.
Mà bất kể nhìn như thế nào, thì đầu thỏ trước mắt và con cự thú hung tàn xấu xí kia, chẳng có nửa điểm tương đồng.
Cũng có thể...... thú cưng của Thần Núi không chỉ có một con?
Đầu thỏ càng không giống địa linh, có lẽ thật sự chỉ là thú cưng nhỏ của Nam Đăng, không hơn không kém.
Lâm Cửu ổn định tâm trạng, giọng điệu châm chước: "Ngài không cần để ý......"
Hắn đứng thẳng tắp, nói chuyện vô cùng khách sáo, Nam Đăng có chút bối rối, quay đầu nhìn qua Liên Dịch.
Liên Dịch dùng khăn lông lau tay: "Qua đây ăn cá này."
Nam Đăng lặng lẽ nhìn bàn tay của Lâm Cửu một cái, không thấy miệng vết thương nào, mới mang đầu thỏ quay lại bên bàn.
Cậu đặt đầu thỏ vào trong một cái đĩa nhỏ sạch sẽ, cảnh cáo nói: "Không được lộn xộn."
Đầu thỏ nhắm hờ mắt, thành thật ở đó.
Một bữa cơm này Nam Đăng ăn rất lâu, lượng thức ăn của cậu dường như không có giới hạn, cái gì cũng muốn nếm thử.
Ăn xong miếng bánh lót dạ thứ hai mươi, Liên Dịch lấy đĩa đi: "Được rồi."
Nam Đăng vẫn còn chưa đã thèm, ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy không ăn nữa ạ."
Cậu kéo tay Liên Dịch qua, kêu anh xoa xoa cái bụng bằng phẳng như thường lệ, chứng tỏ mình không hề bởi vì ăn quá nhiều mà cảm thấy khó chịu.
Lâm Cửu đúng lúc tiến lên thu dọn dụng cụ ăn uống, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng phương thức sống chung của Liên Dịch và Nam Đăng.
Ấy vậy mà Liên Dịch dám ngăn cản Thần Núi tiếp tục ăn lót dạ......
Chẳng qua anh quen biết với Thần Núi, bản thân mình không có tư cách lắm mồm.
Bọn họ thân mật như vậy......
Không không không, chắc chắn hắn nghĩ nhiều rồi, toàn bộ biểu hiện bên ngoài của Thần Núi, nhất định là có nguyên nhân cả, chỉ là bây giờ hắn không hiểu mà thôi.
Lâm Cửu nhắm nhắm mắt, cố gắng để bản thân trông như một kẻ vô hình.
Đợi hắn thu dọn xong, gọi nhân viên phục vụ tới mang dụng cụ ăn uống và bàn đi, Liên Dịch đã dẫn Nam Đăng đến phòng ngủ bên kia.
Trễ như vậy rồi, Thần Núi cũng cần phải nghỉ ngơi.
Lâm Cửu nhìn thời gian, định lặng lẽ rời khỏi, hắn giấu Ông Bình Nhiên tới đây, không thể ở lại quá lâu.
Hắn đi đến cửa, Liên Dịch gọi giật hắn lại: "Cậu đợi chút."
Trong tay Liên Dịch cầm chậu hoa nguyệt quý, đến gần: "Đây là địa linh mới à?"
Nguyên nhân bởi vì Nam Đăng, gốc nguyệt quý này mới sở hữu sức sống khác với bình thường, nhưng đoán chỉ là đoán, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định nó đã trở thành địa linh.
Lâm Cửu nhận lấy hoa nguyệt quý, cẩn thận quan sát: "Từ bề ngoài thì tạm thời không nhìn ra, có thể nó vẫn đang trong quá trình trưởng thành."
Dưới trạng thái không chiến đấu, một số bộ phận địa linh không thể phân biệt bằng mắt thường, ví dụ như con mèo đen kia.
Vả lại mấy khu vực gần đây, hình như đều có địa linh, chưa nghe nói ở đâu có ghế trống.
Địa linh khu vực sẽ chỉ có một, điều này giống như là quy luật vô hình nào đó.
Nếu quả thực hoa nguyệt quý là địa linh mới, cần phải đưa nó đến chỗ thích hợp hơn.
"Địa linh dạng thực vật, bình thường khá nhỏ yếu", Lâm Cửu nói: "Tôi kiến nghị nên quan sát thêm."
Giữ lại bên cạnh Nam Đăng trước, có hơi thở của Thần Núi ôn dưỡng, địa linh sẽ mau chóng trưởng thành hơn.
Lâm Cửu bưng chậu hoa, cẩn thận trả lại cho Liên Dịch.
Liên Dịch nhận lấy: "Được rồi."
"Vậy tôi quay về đây", Lâm Cửu cung kính nói: "Bên nội viện có tình hình mới, tôi sẽ liên hệ anh kịp thời."
Giọng nói của Liên Dịch hơi ngừng: "Ừ."
Anh tiếp xúc với Lâm Cửu, thực ra cũng chẳng tính là nhiều, vẫn còn chưa quen có "đồng nghiệp" có thể trò chuyện bình thường.
Lâm Cửu cũng chẳng thèm để ý mấy cái này, hơn nữa so với trước khi tới khách sạn, sự đề phòng của Liên Dịch đối với hắn rõ ràng đã giảm bớt phần nào.
Hắn chào tạm biệt Liên Dịch lần nữa, yên lặng rời đi.
Liên Dịch khóa trái cửa phòng, quay về khu phòng ngủ.
Chẳng biết Nam Đăng đã mở điều hòa từ lúc nào, đắp cái chăn dày coi ti vi.
Liên Dịch đến gần, tắt nhiệt độ điều hòa không thích hợp đi.
Nam Đăng xốc chăn lên, thò tay về phía Liên Dịch: "Buồn ngủ quá à."
Liên Dịch nắm tay cậu, nhét lại vào trong chăn một lần nữa: "Em tự ngủ đi, tôi đi tắm."
Nam Đăng ngáp một cái: "Vậy được rồi, tôi đợi anh."
Đèn tường ở phòng ngủ được vặn đến mức thấp nhất, Liên Dịch một mình đến phòng tắm.
Nam Đăng một mực đợi anh ra ngoài, đợi được một nửa thì không cẩn thận ngủ mất.
Mãi đến khi cậu mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra thì thấy Liên Dịch đi đến chiếc giường bên cạnh.
Nam Đăng ôm chăn ngồi dậy, cậu ngủ được một nửa nên vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngơ ngác nhìn về phía Liên Dịch.
Đèn trong phòng ngủ lờ mờ, động tác của Liên Dịch hơi khựng lại, dưới ánh mắt của Nam Đăng quay trở lại chiếc giường bên này của cậu.
Nam Đăng tự giác nhích sang một bên, chừa cho Liên Dịch một chỗ.
Liên Dịch vừa nằm lên giường, Nam Đăng liền lê qua, muốn bảo anh ôm mình.
Cậu buồn ngủ muốn chết, cũng chẳng hỏi vì sao ban nãy Liên Dịch không qua đây.
Liên Dịch ôm lấy cậu, dỗ dành: "Ngủ đi."
Tối nay Lâm Cửu che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Liên Dịch nhìn ra được mấy phần.
Cũng bởi vì người có mặt là Lâm Cửu, đổi lại là bất kì một vị trưởng lão nào trong nội viện nhìn thấy, nhất định sẽ nghi ngờ hoặc ngăn cản anh ngay lập tức.
Thần Núi cao quý xiết bao, một tên sát thể trời sinh, đợi thiên sư định tội, sao dám thân thiết với Thần Núi như vậy.
Chẳng cần hỏi Liên Dịch cũng có thể đoán được, anh ở trong mắt người khác, là kẻ không xứng.
Thế nhưng cố tình Nam Đăng lại thích ở cùng anh, có lẽ bởi vì thói quen và sự ỷ lại, có lẽ còn vì nguyên nhân nào khác.
Liên Dịch rũ mắt nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Nam Đăng, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của cậu.
Anh cúi đầu sáp lại gần, nụ hôn kiềm chế rơi lên giữa vầng trán Nam Đăng.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Đăng tỉnh dậy trước.
Cậu nhắm mắt vùi vào trong lồng ngực Liên Dịch, vẫn chưa muốn rời giường.
Đầu thỏ chen vào giữa hai người, Nam Đăng túm nó ra, trong lúc sờ soạng thì chạm phải một thứ vừa cứng vừa lạnh.
Cậu lấy ra nhìn thử, là một cái vòng bát quái bằng bạc sáng chói.
Nam Đăng cứ thế trì độn hai giây, bỗng nhiên ném vòng bát quái ra ngoài.
Vật phẩm bằng bạc rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm đục, Liên Dịch mở mắt ra.
Lúc này Nam Đăng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cậu vén chăn ngồi dậy, thấp thỏm mà miết đầu ngón tay xem xét.
Liên Dịch nắm tay cậu qua, làn da bên trên trắng nõn mịn màng, chỉ có vết đỏ tự cậu miết ra, không có vết thương.
Vòng bát quái nằm trên mặt đất ong ong hai tiếng, tự động lơ lửng, dựng thẳng rồi từ từ bay tới gần.
Nam Đăng hơi sợ hãi, chui vào trong ngực Liên Dịch, Liên Dịch trấn an nói: "Đừng sợ, nó sẽ không làm em bị thương."
Vòng bát quái là pháp khí thường dùng của anh, có chứa chút linh tính nhỏ bé, ý niệm tương thông với chủ nhân.
Nam Đăng quay đầu nhìn một cái, lớn gan thò tay ra.
Cậu từng mở mang kiến thức về sự lợi hại của vòng bát quái, có thể trực tiếp xuyên thủng cơ thể của một con quỷ, lúc này yên lặng treo trên không trung, hơi tản ra ánh hào quang.
Nam Đăng cẩn thận chạm vào, vòng bát quái chủ động bay lại gần cậu, đáp xuống lòng bàn tay cậu.
Vòng bát quái bây giờ trông giống một vật phẩm bằng bạc thông thường hơn, Nam Đăng bưng trong lòng bàn tay quan sát, cơ thể dần dần thả lỏng.
Thông tấn khí trên tủ đầu giường vang lên một tiếng, Liên Dịch cầm lên kiểm tra, là Lâm Cửu.
"Có người nói trông thấy anh đồng hành cùng oán hồn, đây có phải là hiểu lầm hay không?"
Lâm Cửu không rõ tình huống của Nam Đăng, hắn chỉ biết Liên Dịch hai lần làm bị thương nặng hàng loạt oán hồn, nên tưởng rằng anh lại bị người ta hiểu lầm.
Liên Dịch không hồi âm, bỏ thông tấn khí xuống.
Mặc kệ là hiểu lầm hay cố tình hãm hại, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cốc Hư quyết tâm phải định tội anh, bất kỳ lời biện giải nào của anh cũng chẳng có tác dụng.
Nam Đăng càng không thể bị phát hiện vào thời điểm này, nguyên nhân cậu và đầu thỏ bị nhốt