Trong lòng Lâm Cửu lo lắng, lên tiếng nhắc nhở: "Thầy......"
Giờ phút này Ông Bình Nhiên cũng ý thức được Nam Đăng đang tức giận, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cẩn thận nói: "Ngài...... không thích sắp xếp như vậy sao?"
Nam Đăng nhìn cái ly trên bàn, cố gắng thu lại thần lực phát ra ngoài, dị động xung quanh nhanh chóng biến mất, nước lắc lư trong ly khôi phục bình thường.
Chẳng biết bắt đầu từ đâu, sức mạnh của cậu tăng trưởng không một tiếng động lại tiến triển thần tốc, bản thân cũng chưa từng chú ý tới.
Nam Đăng nhìn Ông Bình Nhiên một cái, xụ mặt theo lời ông nói: "Không thích."
"Vậy......"
Ông Bình Nhiên quay đầu lặng lẽ cầu cứu Lâm Cửu, lờ mờ hiểu ra ý từ trong ánh mắt của hắn: "Vậy tôi không dẫn Liên Dịch đi nữa?"
Không dẫn đi cũng được, sau khi hoàn thành thẩm tra sẽ để anh quay về, thế thì tiết kiệm được nhiều thời gian giam giữ hơn.
Lâm Cửu kịp thời bổ sung: "Chi bằng khôi phục chức vị của Liên thủ tịch trước đi ạ? Thẩm tra có thể tạm thời......"
"Không được", nhưng Ông Bình Nhiên lại không đồng ý: "Thẩm tra trước đã, rồi mới cân nhắc khôi phục chức vị."
Đây mới là quy trình bình thường, phép tắc của nội viện không thể làm loạn.
Hơn nữa theo Ông Bình Nhiên, từ đầu chí cuối Liên Dịch cũng chưa từng bào chữa cho bản thân, mấy việc đó của anh không minh bạch, ắt phải điều tra rõ ràng mới được, nếu không sẽ không thể để một nhân vật nguy hiểm như vậy tiếp tục ở bên cạnh Thần Núi.
Bất luận Lâm Cửu ám chỉ thế nào, Ông Bình Nhiên cũng không hề lung lay.
Ông là vì nghĩ cho Thần Núi, dù sẽ khiến Nam Đăng mất vui, nhất định vẫn phải nói ra.
Lâm Cửu thấy thế, âm thầm khổ não.
Người thầy này của hắn, tuy nói mau miệng thẳng thắn cũng là một chuyện tốt, chứng minh ông không có tâm tư gì sau lưng, nhưng thỉnh thoảng vẫn quá cứng nhắc.
Hắn tiếp xúc với Nam Đăng lâu hơn, biết cậu vô cùng coi trọng Liên Dịch, mối quan hệ giữa hai người cũng không bình thường.
Lúc này, Liên Dịch đứng bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng: "Thẩm tra cái gì?"
Anh chẳng thèm để ý chức vị gì gì đó, nếu không phải vì Nam Đăng, anh đã sớm quẳng cái thân phận thiên sư này đi rồi.
Nam Đăng ngẩng đầu nhìn về phía Liên Dịch, rồi lại nhìn qua Ông Bình Nhiên, ý bảo ông nói tiếp đi.
Lâm Cửu phản ứng nhanh nhất, lấy thông tấn khí ra, tìm được cái thông cáo giáng chức lúc trước.
"Tội thứ nhất, nghi ngờ lây lan dịch bệnh ở khắp nơi......"
Câu đầu tiên đã khiến Nam Đăng cau mày, cậu phản bác: "Cái này không phải anh ấy làm."
"Chính xác", Lâm Cửu phụ họa, "Hiện giờ người nghi ngờ lây lan dịch bệnh, phải là trưởng lão Tạ Vận."
Hắn đọc tiếp: "Tội thứ hai, tự ý rời khỏi cương vị công tác, không coi ai ra gì."
Điều này, Lâm Cửu chủ động giúp đỡ giải thích: "Nhưng lúc ấy Liên thủ tịch có chuyện quan trọng hơn...... con nghĩ là có thể tha thứ."
Chuyện quan trọng hơn, đương nhiên là phụng dưỡng Thần Núi, Ông Bình Nhiên im lặng không lên tiếng, cũng miễn cưỡng tỏ vẻ đồng ý.
"Tội thứ ba, nghi ngờ cấu kết với oán hồn, và có nhân chứng tận mắt trông thấy."
Oán hồn? Bên cạnh Liên Dịch chưa bao giờ xuất hiện oán hồn khác.
Nam Đăng lập tức nghĩ đến, oán hồn có khả năng là chỉ mình...... có thể trước đây lúc cậu làm quỷ, không cẩn thận bị người ta bắt gặp.
Cậu giả bộ trấn tĩnh, nói: "Không có, cái này là hãm hại."
Lâm Cửu biết nghe lời phải mà đồng ý, cũng gạch điều này đi luôn.
Hai cái kế tiếp, là gần đây mới thêm vào, một cái là tuyên bố Liên Dịch tập kích một vị thiên sư học đồ nào đó vào ban đêm, còn lại chính là cái chết của Cốc Hư, cũng đổ lên đầu của anh.
Nhưng trên thực tế, học đồ bị tập kích là do Cốc Hư gây nên, sau đó Cốc Hư có ý đồ đánh lén thêm hai người nữa, lại bị đầu thỏ ăn mất hồn thể, sinh hồn còn lại hết cách duy trì, cứ vậy mà chết.
Nghe thấy tên của Cốc Hư, đầu thỏ chui từ trong túi áo ra lần nữa.
Bây giờ nó căn bản cũng đã nhớ kỹ tên của mấy trưởng lão, hơn nữa vết thương sau lưng Cốc Hư là do nó làm, lúc này mơ hồ nghĩ lại, hình như từng nuốt qua một người như vậy.
Nam Đăng không biết gì về việc này, vẻ mặt mờ mịt: "Mấy cái này sao có thể...... tôi vẫn luôn ở cùng với anh ấy, không phải do anh ấy làm.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Có "bằng chứng" của Nam Đăng, tội danh đều bị hủy bỏ từng cái.
Điều cuối cùng, giọng nói của Lâm Cửu khựng lại: "Nghi ngờ giết hại trưởng lão Trác Thanh, đồng thời giam cầm hồn thể ấy."
Nam Đăng há há miệng, không tự giác mà siết chặt ngón tay mình.
Cái này quả thực là Liên Dịch làm, Nam Đăng đang suy nghĩ nên nói giúp anh làm sao mới tốt, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của Liên Dịch: "Phải."
Liên Dịch thờ ơ nói: "Là tôi giết ông ta."
Bầu không khí bên trong phòng nghỉ phảng phất đông cứng lại mấy phần, Liên Dịch giương mắt, nhìn qua Ông Bình Nhiên: "Ở Tương Nam ông ta muốn chiếm lấy sinh hồn của tôi, cho nên tôi đã giết ông ta."
Nhưng chết không đối chứng, bây giờ tất cả lý do theo lời anh nói, cũng có thể là viện cớ.
Nghe thấy chính miệng Liên Dịch thừa nhận, Ông Bình Nhiên cũng không bất ngờ.
Chẳng qua so với "tội danh" khác, cái này thuộc về ân oán cá nhân nhiều hơn, trước đó ông không muốn quản, bây giờ nếu Thần Núi đã lên tiếng, cũng không phải không thể bỏ qua......
Ông Bình Nhiên hắng hắng cổ họng: "Vậy hồn thể của trưởng lão Trác Thanh, bây giờ ở nơi nào?"
Liên Dịch rũ mắt, đáp trả: "Tôi cho Uế Thủ ăn rồi."
Cho...... Uế Thủ ăn rồi?
Tầm mắt của Ông Bình Nhiên hạ xuống, rơi lên người đầu thỏ trong lòng Nam Đăng.
Nam Đăng sửng sốt một chút, mới phản ứng được Uế Thủ là tên của đầu thỏ.
Cậu cũng cúi đầu, nhỏ giọng dò hỏi: "Thỏ con, mày ăn thật rồi à?"
Chuyện lúc nào vậy...... sao cậu không biết?
Đầu thỏ giật giật lỗ tai, đồng thời liếm liếm môi, tỏ vẻ từng ăn người này thật đó.
Cổ họng Ông Bình Nhiên tắc nghẹn, ông đối diện với hai con mắt của đầu thỏ, nửa ngày mới nặn ra được một câu: "...... Vậy coi như ông ta chết có ý nghĩa đi."
Lâm Cửu nhanh chóng ghi xong biên bản, tới bên cạnh Ông Bình Nhiên: "Thầy, thầy xem vụ thẩm tra này......"
Hắn ám chỉ với Ông Bình Nhiên, qua loa lấy lệ thôi, hòm hòm là được rồi.
Huống hồ ngoại trừ điều cuối cùng, mấy cái còn lại quả thực là vu khống Liên Dịch, Nam Đăng đã chính miệng nói rằng cậu vẫn luôn ở bên cạnh anh, không thể là giả.
Ông Bình Nhiên suy nghĩ cẩn thận, ấn tượng trong lòng trước sau như một đối với Liên Dịch cũng phần nào thay đổi.
Dưới sự thúc giục của Lâm Cửu, Ông Bình Nhiên hủy bỏ thông cáo.
Mà Liên Dịch giết chết Trác Thanh là sự thật, nào có khả năng coi như không có gì xảy ra, nhưng khoảng thời gian này có công bảo vệ Thần Núi, hai cái triệt tiêu lẫn nhau.
Chức vị của anh được khôi phục, trở thành thiên sư thủ tịch của nội viện lần nữa, chí ít là ở mặt ngoài đã có tư cách bảo vệ Nam Đăng.
Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết, trái tim treo lơ lửng của Nam Đăng hạ xuống.
Cậu đi tới trước mặt Ông Bình Nhiên, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ông trưởng lão, cảm ơn ông."
Trong lòng Ông Bình Nhiên mềm nhũn, ông vốn cảm thấy cứ để Liên Dịch ở bên cạnh Nam Đăng như vậy thì không ổn lắm.
Nhưng vào phút thất thần này lại cảm thấy, chỉ cần Thần Núi có thể vui vẻ, giữ lại Liên Dịch cũng không phải không được.
"Chút chuyện nhỏ mà thôi", nếp nhăn ở khóe mắt Ông Bình Nhiên hằn lên rõ ràng, "Ngài nghỉ ngơi thêm lát nữa nhé? Tôi kêu người đem tài liệu của bệnh nhân qua đây."
Nam Đăng lắc đầu: "Tôi tự đi xem luôn."
Cậu tới Trường Dương, nguyên nhân chủ yếu chính là vì bệnh dịch nơi này.
Mặc dù con vẹt đã lấy tóc của Nam Đăng đi ngâm nước, nhưng dựa vào theo dõi của Ông Bình Nhiên, bệnh nhân được phun nước hai ngày gần đây, tốc độ chữa khỏi rõ ràng đã giảm bớt, triệu chứng chưa được loại trừ hoàn toàn.
Ông Bình Nhiên đi cùng Nam Đăng đến khu cách ly, một bên kể lại tình hình cho cậu.
Con vẹt trong túi áo Nam Đăng ngủ được một giấc, bò lên đầu vai cậu rũ rũ bộ lông.
"Thần Núi đại nhân", nó