Kể từ đó tới nay, năng lực tiếp nhận của Ông Bình Nhiên đã mạnh hơn rất nhiều, trông thấy một màn này, cũng chỉ hơi thay đổi sắc mặt.
Ông có chút bất đắc dĩ, cầm bản tài liệu trên bàn lên: "Vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
Nam Đăng làm như vậy trước mặt ông, chẳng qua là muốn nói cho ông biết, vị trí của Liên Dịch trong lòng cậu.
Ràng buộc giữa bọn họ, sâu sắc hơn cả trong tưởng tượng.
Ông Bình Nhiên tự biết không thể đưa thuốc ra nữa, bèn chào tạm biệt Nam Đăng, lặng lẽ rời khỏi sảnh trước.
Cuối cùng Nam Đăng nhìn bóng lưng ông một cái, rồi cùng Liên Dịch trở về phòng ở lầu hai.
Đóng cửa phòng, Liên Dịch hỏi: "Ông trưởng lão nói gì vậy em?"
Anh nhận ra được sự khác thường của Ông Bình Nhiên, còn có việc ban nãy Nam Đăng chủ động hôn anh, giống như là cố ý.
"Chỉ là coi một vài tài liệu đã chỉnh lý xong thôi ạ......" Nam Đăng ậm ờ đáp, trực giác cậu mách bảo nếu nói thật, sẽ khiến tâm trạng của Liên Dịch kém đi.
Nhưng cậu không giấu được chuyện trong lòng, lại lo Ông Bình Nhiên có đi tìm Liên Dịch nữa hay không, liền kéo tay Liên Dịch vẻ mặt nghiêm túc: "Anh ngàn vạn lần đừng uống thuốc gì kỳ quái nha, không tốt cho cơ thể đâu."
Cái này cho dù Nam Đăng không nói, Liên Dịch cũng có thể đoán được Ông Bình Nhiên tính làm gì.
Đáy mắt anh có chút rét lạnh, sắc mặt hơi trầm xuống.
Nam Đăng vội vàng ôm lấy anh: "Anh đừng giận...... Em sẽ bảo vệ anh mà."
Liên Dịch rũ mắt thu liễm vẻ mặt lại: "Anh không giận."
"Thật ạ?" Nam Đăng ngửa mặt lên, cằm tì vào trước người Liên Dịch, "Em cảm thấy...... hình như dạo gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm."
Cậu biết ngoại trừ Lâm Cửu, thì những thiên sư khác ở nội viện bao gồm cả Ông Bình Nhiên, đều không quá thích Liên Dịch.
Không chỉ không thích anh, họ còn vô cùng kiêng dè sức mạnh của anh, sợ anh sẽ mất khống chế.
Cấm chế trên người Liên Dịch vẫn còn, Nam Đăng không rõ tình huống chính xác, chỉ nghe Ông Bình Nhiên từng nói sẽ tìm người điều chế thuốc, nhưng không ngờ lại là thuốc cắt giảm sinh hồn.
Sinh hồn bị cắt giảm, tương đương với việc bị quỷ gặm nhấm, mà còn chưa chắc có thể đạt được mục đích cuối cùng nữa, đương nhiên Nam Đăng không chịu để Liên Dịch lấy thân mạo hiểm.
Chẳng qua tâm trạng của Liên Dịch không tốt, cũng có thể là bởi vì chuyện khác.
Nam Đăng láng máng có thể cảm nhận được một chút xíu, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ, không đủ rõ ràng.
Lẽ nào là vì mấy ngày trước, cậu đọc cuốn sách ghi chép về Thần Núi kia quá say mê, nên đã lạnh nhạt Liên Dịch.
Nam Đăng nghiêm túc suy nghĩ, tới gần cọ vào khóe môi Liên Dịch, vừa nói: "Anh đừng không vui mà...... bọn họ không tốt với anh, nhưng em tốt với anh, em thích anh nhất đó."
Liên Dịch do dự chốc lát, mới cúi đầu đáp lại Nam Đăng.
Hơi thở của anh dần nặng, bỗng nhiên đổ người ép Nam Đăng lên tường.
Thân hình cao lớn phủ lên, cổ tay Nam Đăng bị nắm thật chặt, gần như không cựa quậy nổi.
Động tác của Liên Dịch trở nên vừa dữ vừa ác, sức lực dần mất kiểm soát, Nam Đăng bị hôn đau, rên lên một tiếng.
Vạt áo cậu cũng bị vén lên, vết chai mỏng thô ráp cạ qua làn da, nhanh chóng bị vuốt thành màu ửng hồng.
Đại não Nam Đăng trống rỗng, lúc còn chưa kịp phản ứng lại, Liên Dịch đã buông cậu ra.
Liên Dịch đưa lưng về phía ánh đèn đằng sau, vẻ mặt có chút tối tăm không rõ: "Em sợ à?"
Đợi sau khi anh chết biến thành quỷ, có lẽ chính là cái dạng này đây, hoặc giả còn hung ác hơn một chút.
Hình như Nam Đăng bị dọa sợ thật rồi, ngơ ngác nhìn Liên Dịch, đuôi mắt ẩm ướt.
Cậu hít thở nhè nhẹ, cố gắng bình phục nhịp đập, sau đó lắc lắc đầu.
Liên Dịch im lặng rũ mắt, dịu dàng bế Nam Đăng lên, mang cậu vào phòng ngủ.
Đèn ở phòng ngủ thì sáng hơn một chút, Nam Đăng ngồi ở mép giường, vẫn chưa hoàn toàn hồi thần.
Liên Dịch nắm tay cậu: "Em có đau không?"
Cổ tay bị miết qua của Nam Đăng lưu lại vết đỏ rõ ràng, môi cũng hơi rách da.
Cậu vẫn lắc đầu, rồi lại tủi thân mà nói: "Có đau chút xíu......"
Nhưng cậu vẫn muốn tìm kiếm sự thoải mái từ Liên Dịch, nên chủ động dựa vào lòng anh.
Liên Dịch rất đau lòng, ôm Nam Đăng lên đùi, vươn tay khẽ vuốt ve miệng vết thương trên môi cậu, cũng có chút hối hận.
Anh khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nếu không phải đôi môi bị thương của Nam Đăng vẫn còn âm ỉ tê dại, thì mọi chuyện xảy ra trước đó giống như đều là ảo giác.
Liên Dịch hôn lên môi Nam Đăng lần nữa, thấp giọng nói: "Xin lỗi em."
Song, bởi vì Nam Đăng bị thương, cuối cùng trái lại còn mò ra được một vài kiểu từ trong đó, hai người ngây ngô mà hôn môi, trúc trắc thử nghiệm.
Liên Dịch cố kỵ Nam Đăng có vết thương, nên kiềm chế không hôn quá lâu.
Lúc tách ra Nam Đăng có phần không nỡ, ngốc nghếch sáp lại gần, còn muốn tiếp tục.
Liên Dịch nghiêng đầu né tránh, vuốt gò má phiếm hồng của cậu: "Được rồi."
Nam Đăng ngoan ngoãn dừng lại, vô thức liếm liếm vết thương trên môi.
Dấu vết trên cổ tay cậu đã biến mất, vạt áo cũng đã vén lên kiểm tra, chỉ còn lại miệng vết thương này thôi.
Nhưng Nam Đăng không cảm thấy đau, cậu tự đưa tay chạm vào, giống như thể nghiệm thành quả mới lạ.
Liên Dịch không ôm cậu nữa, đứng dậy đi lấy sữa bò nóng cho cậu.
Nam Đăng ngồi ở mép giường, quay đầu trông thấy đầu thỏ đang ngồi chồm hổm bên cạnh, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Bị nó nhìn như vậy, Nam Đăng tự dưng khẩn trương, ho nhẹ một tiếng: "Mày đói rồi à?"
Đầu thỏ xoay người qua, nghênh đón Liên Dịch cầm ly quay về.
Nó nhảy tới đụng vào Liên Dịch mấy cái, lỗ tai dùng sức quật túi bụi.
Nhưng nó cũng chỉ dám làm như vậy thôi, khi phát hiện chẳng có bất kỳ hiệu quả nào, lại lặng lẽ gặm gấu quần của Liên Dịch thủng một lỗ.
Liên Dịch mặc kệ nó, đưa cái ly trong tay cho Nam Đăng.
Nam Đăng uống được một nửa, đầu thỏ nhảy vào trong ngực cậu, vẫn nhìn Liên Dịch như hổ rình mồi.
Liên Dịch đối mắt với nó, biểu cảm lạnh nhạt.
Cuối cùng Nam Đăng đút sữa bò còn dư lại trong ly cho đầu thỏ, nó mới vui vẻ hơn, đến phòng khách tự chơi đùa.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Bóng đêm dần sâu, ánh đèn nơi lầu hai khách sạn đã tắt từ sớm.
Ông Bình Nhiên ngồi một mình trên ban công lộ thiên, Lâm Cửu đi tới, choàng áo khoác giúp ông.
"Con nghỉ ngơi đi", Ông Bình Nhiên cũng chẳng quay đầu, thở dài: "Khỏi phải lo cho ta."
Ông thực sự phát sầu, chẳng nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào có thể sử dụng.
Trước đây cũng chưa từng có tiền lệ Thần Núi và thiên sư yêu nhau, tình huống của Nam Đăng và Liên Dịch lại khá đặc biệt.
Cho dù thay đổi người nào, thì chuyện này cũng chẳng thể đơn giản hơn.
Lâm Cửu biết không thể khuyên được, đành lặng lẽ rời khỏi.
Ngày hôm sau, Nam Đăng xuống lầu ăn bữa sáng, Ông Bình Nhiên liếc cái đã thấy vết thương nhỏ bên môi cậu, lập tức gọi Lâm Cửu tới.
"Chuyện gì vậy?" Ông khẩn trương nói, "Chi bằng con đi hỏi thử xem?"
Thần Núi bị thương chảy máu, điều này không phải là chuyện nhỏ, mặc dù miệng vết thương đã khép lại, qua hai ngày nữa sẽ biến mất.
Lâm Cửu nhìn qua theo tầm mắt của ông, đoán ra được đại khái nguồn cơn từ vị trí của miệng vết thương.
Hắn hấp tấp kéo Ông Bình Nhiên lùi đến chỗ xa hơn, hạ thấp giọng: "Con thấy...... chắc là không sao đâu, có Liên thủ tịch ở đây, thầy yên tâm đi."
Chính vì có Liên Dịch, nên Ông Bình Nhiên mới không yên tâm.
Vướng bình thuốc bị trả về tối hôm qua, ông tạm thời không dám đến quấy rầy Nam Đăng và Liên Dịch ở chung, dưới sự khuyên bảo của Lâm Cửu cứ vậy mà thôi.
Hôm nay Nam Đăng muốn đi kiểm tra rừng núi xung quanh, đường nhỏ trên núi không dễ đi, hơi không để ý còn dễ bị lạc mất phương hướng, ông chủ homestay xung phong nhận việc, làm người dẫn đường của bọn họ.
Ông chủ còn gọi mấy người thanh niên trai tráng tới, mang theo vật tư cần thiết xuất phát.
Nam Đăng đi nửa vòng dưới chân núi trước, chọn ra một phương hướng dựa vào trực giác, rồi men theo đường núi tiến lên.
Đi ước chừng hơn một tiếng đồng hồ, đoàn người băng qua phần mộ thấp đơn giản nào đó, ông chủ homestay dừng bước chân: "Ấy?"
Ông ta đến gần ngôi mộ, khom lưng quan sát cẩn thận: "Sao giống như từng bị người ta đào qua?"
Bùn đất trước ngôi mộ lõm xuống một mảng, nhìn không bình thường lắm.
Ngày xưa ở trấn nhỏ có người chết, mồ mả phần lớn đều xây trên ngọn núi này, nhóm dân cư tập mãi thành quen, hơn nữa thứ chôn cũng chỉ là một bộ hài cốt, chẳng có vật bồi táng gì có thể trộm.
Nam Đăng cũng nhìn nhiều hơn mấy lần, ông chủ homestay vòng về rất nhanh: "Hay kệ trước đi, có thể là do chó hoang đào......"
Thế nhưng khi bọn họ tiếp tục đi về phía trước, ven đường lại bắt gặp ba bốn ngôi mộ, đều có dấu vết từng bị đào bới tương tự.
Ông chủ homestay nhịn không được sợ hãi: "Sẽ không có người chuyên môn chạy đến đây để đào mộ chứ?"
Oán hồn sẽ chẳng lưu luyến thân xác trước đây của bản thân, loại chuyện này chỉ có thể là con người làm.
Ông Bình Nhiên lập tức nghĩ tới Tạ Vận, hỏi ý Nam Đăng có muốn điều tra manh mối gần đây hay không.
Nam Đăng lắc lắc đầu, ngôi mộ quả thực giống như từng bị đào bới, nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ khác lạ nào.
Cậu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một hướng: "Qua bên kia coi thử."
Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, lúc này đang ở giữa sườn núi, đi về phía Nam Đăng chỉ nửa tiếng đồng hồ, trông thấy một khoảng đất trống lớn với thảm thực vật thưa thớt.
Vừa đến gần bãi đất trống, Ông Bình Nhiên liền cảm nhận được nơi này có bố trí bùa trận cực mạnh, cùng với sát khí mơ hồ còn sót lại.
Ông đang định kêu thủ hạ phá trận, Nam Đăng đã tự cất bước về trước, bùa trận theo tiếng vỡ tan tành.
Cậu tới chính giữa khoảng đất trống, nhìn mặt đất: "Bên dưới có đồ."
Đợi đào được một lớp đất mỏng, đồ vật chôn bên trong lộ ra.
Đó là mấy bộ xương trắng của con người, tùy tiện chất ngổn ngang chung một chỗ, bên trên mỗi khúc xương đều dán một lá bùa.
Lá bùa hấp thu sát khí, tỏa ra màu đen không bình thường.
Xương trắng rất có thể chính là những thứ biến mất của các ngôi mộ trên núi, lá bùa bị xé xuống bỏ vào trong bình gốm, đợi sau khi xuống núi lại tiêu hủy một thể.
"Đây chính là thứ Tạ Vận dùng để tinh luyện ôn dịch sao?" Ông Bình Nhiên cau mày, "Còn tìm chỗ bí mật như vậy, chẳng trách không ai phát hiện."
Bùa trận bị phá vỡ, xương trắng và bùa chú cũng bị đào ra, nhưng xung quanh vẫn còn sát khí nhàn nhạt phiêu tán.
Nam Đăng ngồi xổm xuống, nhìn mấy nhánh cỏ dại sắp héo úa: "Chỗ này, rất