La Bố Sinh thở nhẹ một hơi, anh ta ra sức mời Thẩm Hoài Dữ: “Thử một chút, chỉ là chơi vui, chúng ta cũng không cá độ cái gì, chỉ uống rượu thôi.”
Lại khuyên thêm 3 lần nữa, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Nữ phục vụ mặc đồ thỏ mang xúc xắc đến, nửa quỳ đặt lên trên bàn.
Cốc xúc xắc làm bằng gốm sứ, sờ vào lạnh ngắt, mỗi người 3 xúc xắc.
Thẩm Hoài Dữ ước lượng: “Thật nặng.”
La Bố Sinh cười thầm anh không hiểu chuyện, không biết cốc xúc xắc này đã bị động tay động chân.
Cái Thẩm Hoài Dữ cầm đó có vấn đề, có lắc như thế nào cũng không lắc được điểm cao.
Bắt đầu chơi hai ván, quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Hoài Dữ thua nát bét, không thể không uống hai ly.
La Bố Sinh lắc lắc cốc xúc xắc, cười nhìn Đỗ Minh Tà, hơi giật giật lông mày: “Sư muội, đến chơi đi?”
Đỗ Minh Trà cau mày.
Đặng Phù Lâm ba của cô lúc còn trẻ nghiên cứu không ít mấy thứ linh tinh, bao gồm cả kỹ năng không giới hạn trong việc lắc xúc xắc. Sau này lúc ông rảnh rỗi không có việc gì liền đem mấy thủ thuật này truyền lại cho Đỗ Minh Trà. Sau khi trải qua luyện tập, Đỗ Minh Trà có thể thành công lắc ra số điểm mà bản thân mình muốn.
Cô nhịn không được nhìn sang phía Thẩm Hoài Dữ, tay anh đang đặt lên bụng, nhẹ cau mày.
Đỗ Minh Trà nhớ ra tối qua anh uống say.
Bụng dạ của thầy Hoài không được tốt, không thể uống quá nhiều rượu.
Trong lòng nhói một cái, bỗng nhiên cảm giác thương xót chợt ùa về cuồn cuộn.
Đỗ Minh Trà dứt khoát đồng ý: “Được.”
La Bố Sinh nở nụ cười: “Minh Trà thật hào sảng.”
Anh ta nháy mắt với người bên cạnh, đối phương vội vàng rót đầy rượu vào ly trước mặt Đỗ Minh Trà.
Đầy tràn cả ra ngoài, chảy theo theo thành ly, chảy xuống dưới bàn gỗ đen, giống như một vũng thuốc độc.
La Bố Sinh cảnh cáo: “Cậu xem cậu, cho dù em gái Minh Trà rất thống khoái, cậu cũng không thể rót nhiều như vậy. Vạn nhất em ấy thua, thế chẳng phải thành chúng ta bắt nạt người ta sao.”
Đỗ Minh Trà cắt lời anh ta: “Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, muốn chơi thì chơi đi.
Cô cũng không có ngốc, vừa nhìn là biết La Bố Sinh và mấy người bạn kia của hắn có ý định gì.
Một bên mặt trắng hát ức hiếp, một mặt đen kia tán tụng giống như pua* vậy
PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìn,h dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Kỹ thuật tán gái cũ rích như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Đỗ Minh Trà người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình.
Đỗ Minh Trà cầm cốc xúc xắc, cái thứ đồ sứ này trên mặt vẫn còn sót lại chút độ ấm trên người của Thẩm Hoài Dữ, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay anh đang ấn nhẹ lên trán,mở mắt nhìn cô, ánh mắt tối đen, lông mi dài, giống như là say rồi, lại giống như là không say.
Đỗ Minh Trà cúi đầu, cầm 3 cái xúc xắc, chọn tốt mặt, dùng lực vừa phải ném nó lên trên bàn.
Viên xúc xắc xoay tròn theo góc độ mà cô dự tính, đậy chiếc cốc xúc xắc bằng sứ lên, Đỗ Minh Trà lắc ba cái, dừng lại.
Đối phương cũng vừa khéo dừng vào lúc này.
Cùng lúc mở ra.
556,232.
Đỗ Minh Trà thua rồi.
Cô ngây ngốc.
Sao có thể, cô chưa từng sẩy tay.
“Minh Trà ơi Minh Trà” La Bố Sinh cười “Có chơi có chịu, uống đi.”
Đỗ Minh Trà trong đầu rối bời, cô hoài nghi bản thân lúc nãy có phải dùng lực ném không đúng không, nếu không làm sao có thể sẽ ném ra số nhỏ như vậy?
Nhưng không để cho cô suy nghĩ nhiều, ly rượu đầy đã ở trước mặt.
Đỗ Minh Trà chuẩn bị vươn tay.
Thẩm Hoài Dữ cầm lấy cốc của cô trước một bước, thản nhiên nói: “Tôi thay cô ấy uống.”
Đỗ Minh Trà kinh ngạc.
Anh không chút do dự, cầm ly rượu lên, đầy một ly rượu 40 độ, Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh uống hết.
Đỗ Minh Trà nhìn yết hầu của anh, nhìn đường nét trên cổ anh, cắn răng: “Thêm lần nữa.”
Cô tuyệt đối không thể sẩy tay thêm nữa.
La Bố Sinh cầu còn không được, cười đểu: “Ok.”
Ván thứ 2, Đỗ Minh Trà lại thua.
Thẩm Hoài Dữ lại tiếp tục uống.
Đã uống 4 ly rồi, trên má anh xuất hiện sắc đỏ nhàn nhạt, dấu vết đó là tác dụng của cồn phát huy không còn gì bàn cãi cả.
Đỗ Minh Trà ý thức được chỗ không đúng, ném cái cốc, trầm mặc: “Xúc xắc này có vấn đề.”
La Bố Sinh chủ động ném 3 quân xúc xắc của anh ta qua, cười cợt nhả: “Thế chúng ta đổi cho nhau?”
“Không——”
“Minh Trà, chơi với anh ta thêm một ván” Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh luôn im lặng lên tiếng “Một ván cuối cùng.”
Ánh mắt của La Bố Sinh lóe sáng: “Thế chúng ta chơi lớn một chút, nếu như anh thua, hai người các anh mỗi người một cốc, tôi nếu như thua, tôi và anh em của tôi mỗi người hai cốc, thế nào.”
Thẩm Hoài Dữ bằng lòng: “Cách này rất hay.”
Đỗ Minh Trà nhịn không được, cô lại gần Thẩm Hoài Dữ, âm thầm ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói: “Sao lại tiếp tục chơi với bọn họ? Chẳng lẽ anh không nhìn ra cái này có vấn đề sao?”
Tiếng nhạc ồn ào, cô hầu như là dán sát vào người Thẩm Hoài Dữ nói, lông mày nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Cách ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng hít thở không ổn định của Thẩm Hoài Dữ, giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn: “Không sao, có tôi ở đây rồi.”
Đỗ Minh Trà không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, vốn tin tưởng Thẩm Hoài Dữ, cô cầm lại xúc xắc, lúc đang chuẩn bị cầm cốc lắc, một đôi tay to đột nhiên phủ lên tay cô, phủ kín cả tay cô cùng với cốc xúc xắc.
Đỗ Minh Trà hốt hoảng quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của Thẩm Hoài Dữ.
Yết hầu của anh hơi động, hoàn toàn bao lấy tay của Đỗ Minh Trà, nhưng lại nói chuyện với người đối diện: “Tôi giúp cô ấy lắc.”
La Bố Sinh biết cái cốc xúc xắc kia đã bị động tay động chân, hoàn toàn không sợ: “Ok.”
Đỗ Minh Trà chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Thẩm Hoài Dữ nóng bỏng, nhiệt độ còn cao hơn nhiệt độ cơ thể cô rất nhiều. Đôi tay này cũng không giống như vẻ bề ngoài trắng nõn thanh nhã, xương của anh rất cứng, đầu ngón tay cũng rất rắn chắc.
Ngón tay rắn chắc của anh xuyên qua các kẽ ngón tay mềm mại của cô, tay Đỗ Minh Trà bị anh cầm có chút đau, nhịn không được kêu lên tiếng. Cả bàn tay đều đung đưa theo động tác của anh, giống như cơ thể đều nằm trong sự khống chế của anh, anh chỉ đạo động tác tay của cô, đợi đến lúc dừng lại, vẫn không có buông ra.
Đỗ Minh Trà tim đập mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ, con ngươi mở lớn.
“Mở ra” Bên tai chỉ nghe thấy giọng của Thẩm Hoài Dữ “Nhìn xem thế nào.”
Đỗ Minh Trà nghe lời mở ra.
3 số 6!!!
Cô kinh ngạc.
Đỗ Minh Trà mặc dù có thể nắm chắc lắc được 3 số 6, nhưng giống như Thẩm Hoài Dữ kiểu này, khống chế tay người khác cũng có thể lắc ra con số này……
Không thể tưởng tượng nổi.
Suy cho cùng thì thêm tay