Kêu lên hai lần, không có ai đáp lại.
Đỗ Minh Trà từ bỏ.
Điện thoại mặc dù không có tín hiệu, nhưng đèn vẫn có thể dùng.
Cô bật đèn trên điện thoại, trong căn phòng tối om lại sáng lên mờ ảo.
Trên bàn là hộp kem mứt vẫn chưa ăn xong đang yên tĩnh nằm đó, chỗ rìa mép hộp đã bắt đầu chảy nước, để lộ ra việt quất khô màu đỏ ở bên trong.
Vị ngọt và sự ngứa ngáy ở đầu ngón tay lúc nãy đồng thời xuất hiện ra, Đỗ Minh Trà cứng rắn ép bản thân rời mắt nhìn sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì hỏi: “Xem ra không thể trông mong vào nhân viên rồi, hay là chúng ta tự mình đi tìm đạo cụ?”
“Được.”
Cô không quay đầu, nghe thấy tiếng bước chân của anh bước đến, dừng ở đằng sau.
Đỗ Minh Trà theo tiếng bước chân lại gần của anh mà tim đập nhanh thình thịch thình thịch, nhẫn nhịn đè ép cảm xúc kích động không hiểu nổi này lại.
Cô hơi nghiêng người, nhìn thấy một đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ đang cầm điện thoại.
Chính là đôi tay này lúc nãy đã cầm cổ tay của cô, bóp đau cô.
Sức lực của người đàn ông này thật lớn.
“........Điện thoại của anh không phải là samsung à” Đỗ Minh Trà ý đồ tìm chủ đề khác “Lần trước sao lại nóng kinh khủng như vậy?”
“Sản xuất lâu rồi” Thẩm Hoài Dữ trấn định nói “Có chút lỗi.”
Đỗ Minh Trà ồ một tiếng, mượn ánh sáng mờ của điện thoại, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra bàn ăn, ghế ngồi.
Trong phòng rất tối, cô mặc dù có chút sợ tối, nhưng vừa nghĩ đến có Thẩm Hoài Dữ ở đằng sau, cảm giác sợ hãi đó lại giống như mưa phùn lác đác.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Là đi chơi một mình? Hay là đi cùng bạn?”
“Cùng bạn” Đỗ Minh Trà nhìn bức tranh trên tường, trong bức tranh đó là một cô gái đang khóc, trong lòng đang ôm một chàng trai đã chết, đứng phía sau là thần chết với đôi cánh đen: “Ừm….quan hệ hữu nghị.”
Bốn từ cuối cùng nói vừa nhỏ vừa nhanh.
Đỗ Minh Trà không muốn nói dối Thẩm Hoài Dữ.
Trong lòng cô lại một lần nữa vì chuyện đã làm lúc trước mà cảm thấy phiền muộn.
Mơ hồ cũng có chút mong đợi câu trả lời của anh.
Điện thoại dán sát lại gần bức tranh, Đỗ Minh Trà chiếu đến thần chết trên bức tranh.
Thần chết một chân quỳ ở trên đất, nhìn lên giống như là đang dịu dàng an ủi cô gái đang khóc, đôi tay ở sau lưng lại dính đầy máu tươi của chàng trai.
“Cuộc sống trong trường đại học thật tốt” Thẩm Hoài Dữ giọng nói êm dịu “Con trai thời đại học có phải đều sức sống tràn đầy? Tràn đầy sức sống tiến về phía trước?”
Trong đầu đột nhiên lại nhảy ra Thẩm Thiếu Hàn, Đỗ Minh Trà vô thức phủ nhận: “Cũng không nhất định, có lúc cũng rất ấu trĩ.”
Cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ cười một tiếng, bước đến, vừa khéo đứng ở phía trước thần chết trên bức tranh, ánh sáng mờ trên điện thoại khiến Đỗ Minh Trà chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của anh, và vết sẹo hình trái tim chuyển động theo mỗi khi anh nói chuyện.
Anh nói: “Xem ra cô suy nghĩ rất sâu sắc.”
Trái tim của Đỗ Minh Trà lặng lẽ trùng xuống một chút.
Thẩm Hoài Dữ dường như không bởi vì cô tham gia “quan hệ hữu nghị” mà có kích động gì.
Cũng đúng, anh nếu đã từng dạy Thẩm Thiếu Hàn, thế thì trong mắt anh, bản thân có thể cũng không kém đứa trẻ là bao nhiêu.
Đỗ Minh Trà thử sờ vào mép bức tranh, thử xem có phát hiện cơ quan không: “Bạn tôi nói, có một người yêu vừa dịu dàng vừa đẹp trai, có thể mang đến cho cuộc sống rất nhiều ác ý.”
“Ừ” Thẩm Hoài Dữ thản nhiên nói “Người yêu không thích hợp, chỉ có thể đem lại ác ý——Cô phải cẩn thận trong việc chọn bạn trai.”
Đỗ Minh Trà tỏ vẻ đồng ý: “Không sai.”
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt: “Lúc nãy cô nói đúng, tuổi trẻ sẽ có lúc ngu ngốc. Ở mặt lựa chọn người yêu, có thể lựa chọn người đàn ông lớn tuổi hơn một chút.”
Đỗ Minh Trà gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy!”
“Nhưng mà, tuổi tác cũng không nên cách quá nhiều” Thẩm Hoài Dữ ung dung không chút nao núng “Suy cho cùng tuổi thọ của đàn ông cũng ngắn, quá lớn tuổi cũng không hợp. Tám tuổi là vừa đẹp.”
Đỗ Minh Trà sâu sắc đồng ý: “Không sai.”
Thật ra cô cảm thấy tuổi như thầy Hoài cũng rất được, chính là không biết anh hơn mình bao nhiêu tuổi; Đỗ Minh Trà rất khó có thể dựa vào vẻ ngoài mà đoán được tuổi của anh, suy cho cùng người học xong tiến sĩ lại đi làm một thời gian rồi.
Nhưng nếu lúc này mà hỏi lại tỏ rõ ra là cô có ý đồ riêng.
Có thể tuổi tác của hai người hơn kém nhau quá 8 tuổi, nhưng mà thật ra Đỗ Minh Trà cũng không quá để tâm cho lắm……
Bên tai chỉ nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Thế cô thích kiểu đàn ông như thế nào?”
Đỗ Minh Trà sững sờ.
Thích….cái gì như thế nào?
Cô nhìn chằm chằm vào tay của Thẩm Hoài Dữ, sợ ánh mắt của mình quá nóng bỏng, làm bại lộ tâm tư thầm kín của mình.
“Tôi thích người làm nghiên cứu học thuật” Đỗ Minh Trà uyển chuyển nói “Dáng người cao, đẹp, xuất thân bần hàn, cố gắng tiến lên, tốt nhất là học qua tiến sĩ.”
Thẩm Hoài Dữ trầm mặc hai giây.
Anh hỏi: “Xuất thân bần hàn.”
“Ừ” Đỗ Minh Trà gật đầu “Tôi đối với người có tiền bị PTSD*.”
PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang