Đồng hồ trong phòng khách điểm đúng 10 giờ.
Kim giây đang chậm rãi chạy, Đỗ Minh Trà không biết nên đặt tay chỗ nào, lúc này đang lặng lẽ đè góc váy.
Bị bệnh khiến cho khứu giác của cô không nhạy, không ngửi được mùi hương trên người của Thẩm Hoài Dữ, nhưng đối với cảm giác về nhiệt độ lại vô cùng mẫn cảm, hoàn toàn không có cách nào bỏ qua được cái thứ đang ở bên cạnh mình lúc này.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Xin lỗi, không kìm lòng nổi.”
Sáu chữ này, giọng điệu vững vàng, như là một nhân viên nghiên cứu nghiêm túc phổ cập khoa học.
Đỗ Minh Trà lặng lẽ xuất thần.
Bình thường thầy Hoài lên lớp, cũng dùng loại giọng điệu này sao?
Học sinh của anh nhất định rất hạnh phúc….Không.
Hiện tại không phải lúc để suy xét loại chuyện này.
Thẩm Hoài Dữ đã ôm cô vào trong phòng ngủ, tay của anh rất quy củ, cũng không có cúi đầu nhìn cô, mắt không liếc, giống như quân tử đoan chính Liễu Hạ Huệ.
Chỉ là cô vẫn chưa ngồi trong lòng, anh đã loạn rồi.
Giờ này hầu như mọi người đều đã ngủ rồi, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ cách xa nhau, bên cạnh là phòng trống, hiệu quả cách âm vô cùng cao, lúc Đỗ Minh Trà được anh đặt lên trên giường, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Thẩm Hoài Dữ cũng đang nhìn cô.
Rèm cửa được kéo chặt, trên giường mềm mại ấm áp, trong phòng có mùi hương hoa sơn trà nhàn nhạt, không nồng. Cốc ở trên bàn vẫn còn nước, chỉ mới bị uống một ngụm, ở chỗ mép cốc thủy tinh vẫn còn dính vết nước.
Cổ họng của Đỗ Minh Trà có chút khô.
Bộ đồ ngủ màu đen của Thẩm Hoài Dữ bởi vì ôm cô mà có chút nếp nhăn, cổ áo hơi lỏng ra, để lộ ra xương quai xanh. Anh có khung xương lớn và các bộ phận khác phù hợp với chiều cao của anh, bàn tay có thể hoàn toàn che kín mặt của cô.
Có thể là bời vì bản năng trong DNA, Đỗ Minh Trà nín thở.
Cô nhẹ nhàng rơi vào trong chăn đệm trên giường, mép váy không có tiền đồ cuộn lên. Thẩm Hoài Dữ cầm đến cho cô váy ngủ rất dài, vốn dĩ có thể che qua đầu gối, lúc này lại bị kéo lên cách đầu gối năm đầu ngón tay, lộ ra một đôi chân trắng mịn thon dài.
Nhưng lực chú ý của Thẩm Hoài Dữ lại không đặt ở cảnh xuân vô tình lộ ra này, anh đang nhìn mặt cô.
Làn da bởi vì sốt cao và tắm nước ấm mà đỏ ừng, đầu mới khô được một nửa, váy ngủ bị dính nước, dán lên trên người cô, theo nhịp hít thở của cô mà nhịp nhàng lên xuống.
Chưa từng trải qua quá nhiều lục đục đấu đá, lừa dối lẫn nhau, trên mặt cô không thể giấu được thứ gì, ánh mắt nhìn anh có chút mù mờ, không biết làm gì, giống như một con nai ngây thơ không không may rơi vào tầm mắt của người thợ săn, không biết đó là nguy hiểm mà còn lại gần.
Cô vẫn chưa bước vào xã hội, không biết được rằng buổi tối mà lại để một người đàn ông trưởng thành vào phòng ngủ là một chuyện vô cùng ngu ngốc đến cỡ nào.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Cứ như vậy là ngủ?”
Đỗ Minh Trà: “Cái gì?”
Thẩm Hoài Dữ vươn tay, cầm sợi tóc vẫn còn đang ướt ở bên cạnh má cô, hơi cụp mắt: “Ướt như vậy.”
Đây là động tác vượt quá giới hạn đầu tiên anh làm trong tối nay.
Tóc của Đỗ Minh Trà từng cắt một lần lúc tai nạn xe, cắt không quá vai.
Nhưng tóc cô dài rất nhanh, mấy tháng trôi qua, bây giờ đã dài qua bả vai rồi.
Thẩm Hoài Dữ đang cầm tóc cô, sợi tóc mềm mại, vẫn còn ẩm ướt quấn lấy ngón tay nóng ấm rắn chắc của anh.
Cô dùng sữa tắm và dầu gội của anh, mùi hương trên người giống y hệt anh, giống như là từng bị xâm chiếm vậy.
Anh ngồi ở bên cạnh giường, nửa người trên nghiêng về phía cô, một tay chạm vào má cô, lấy tư thế từ trên nhìn xuống nhìn Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà nhìn vào yết hầu của anh, vết sẹo hình trái tim, áo ngủ theo cử động mà hơi mở ra, có thể thoáng nhìn thấy da thịt rắn chắc nóng ấm ở bên trong.
Thầy Hoài có thân thể, tướng mạo và cách ăn nói vô cùng có lực dụ dỗ đối với cô.
Đỗ Minh Trà cố gắng đè nén khát vọng muốn vươn tay chạm vào.
Đỗ Minh Trà có thể đoán ra được, nếu như để thuận theo tự nhiên, tối nay có thể sẽ xảy ra một vài chuyện ngoài sự khống chế.
Hoặc là.
Đỗ Minh Trà nhắm mắt rồi đột ngột mở ra, rút sợi tóc từ trong tay anh ra.
Cô nói: “Xin lỗi, thầy Hoài, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Âm giọng của Đỗ Minh Trà có chút khô khốc, không biết là do sốt cao hay là do dụ.c vọng gây ra.
Giữa ngón tay của Thẩm Hoài Dữ chỉ còn nước do sợi tóc của cô để lại, bị anh kẹp lại chảy theo mép ngón tay cái, chậm rãi chảy xuống, nắm lấy.
Cái kiểu sắc thái kiều diễm và dụ.c vọng vừa nãy đó, vừa chạm vào thì vỡ vụn cũng chậm rãi tiêu tan.
Chỉ còn nước ở trong lòng bàn tay chảy từ trên người của cô ra.
Thẩm Hoài Dữ ngồi thẳng người, kéo chăn ở bên cạnh đắp lên cho cô, giọng nói bình tĩnh: “Ngủ ngon, chúc cô có giấc mơ đẹp.”
Đỗ Minh Trà nhắm mắt, dùng chăn lặng lẽ che kín đầu.
Cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.
Thẩm Hoài Dữ tắt đèn, bình tĩnh rời đi.
Trong phòng tối om.
Vừa nãy, cơ hội hái trăng bày ra trước mặt Đỗ Minh Trà, cô lại lựa chọn bỏ qua.
Lúc nhỏ cô và ba cô cùng xem [Bức thư gửi đến từ một cô gái xa lạ], cô gái tội nghiệp lần đầu biết yêu đã yêu một nhà văn nọ, sau khi lớn lên cùng nhà văn trải qua một đêm, lặng lẽ sinh ra một đứa con trai. Nhưng mãi cho đến lúc sau khi cô ấy chết mới gửi thư đến, nhà văn mới biết được có một cô gái như vậy đã từng yêu anh ta.
Đỗ Minh Trà lúc đó không hiểu, chỉ nghe ba dạy cô rằng, không thể cả tin vào người đàn ông, con gái có quyền tự do lựa chọn đối với thân thể mình, nhưng tự do không đồng nghĩa với tùy tiện.
Đỗ Minh Trà không muốn làm thiếu nữ đáng thương trong phim ảnh.
Cô không cầu mong niềm vui nhất thời, chỉ mong được hạnh phúc dài lâu.
Tối nay cự tuyệt Thẩm Hoài Dữ có thể sẽ không khiến anh coi trọng mình hơn, nhưng nếu không từ chối……
Đỗ Minh Trà nhắm mắt.
Cô ở trong lòng anh chắc cũng chỉ đáng giá bằng một bông hồng trắng vừa mới hái xuống.
Hoắc Vi Quân: [Minh Trà, nghe tớ khuyên một câu, cậu chơi không nổi đàn ông lớn tuổi đâu]
Hoắc Vi Quân: [Nếu thật sự thèm muốn đàn ông lớn tuổi kỹ thuật cao, tính tình tốt, ngủ thì ngủ thôi, không sao cả]
Hoắc Vi Quân: [Nhưng cậu không giống, Minh Trà, cậu không phải là người đi trên con đường này]
Đỗ Minh Trà nhìn wechat trên điện thoại, cắn một miếng há cảo.
Bánh là dì vừa mới hấp xong, biết cô gần đây bị sốt, không ăn được đồ dầu mỡ, dùng tôm bóc vỏ, nấm tùng nhung, cỏ tâm giác, nấm hương…được băm nhỏ, vỏ bánh gần như trong suốt, có thể nhìn rõ nhân ở bên trong.
Cắn một miếng, nước súp nóng hổi chảy ra, chút nữa thì bỏng cả đầu lưỡi, Đỗ Minh Trà kéo khăn giấy cẩn thận đỡ lấy, thổi thổi qua khe hở, cẩn thận húp nước canh ở bên trong.
Cơm dành cho người bệnh của cô là được đặc biệt làm, ngoài há cảo ra, còn có một bát mì, mì là do tự tay dì làm, to như ngón tay út, độ dày như khoai tây chiên, sợi mì dai, ngấm đẫm nước lèo——Nước lèo toàn bộ là dùng ‘cá thu đao’ làm, đến xương cũng được chiên vàng óng, thêm gà già, giò heo, jăm-bông ninh cùng, sau khi ninh xong hớp bỏ hết các nguyên liệu và dầu mỡ ra, chỉ để lại nước canh không, nấu chín mì, rắc chút hành lên, một bát canh thanh trắng tươi ngon.
Đỗ Minh Trà nhắn lại cho bạn tốt: [Tớ biết rồi]
Đỗ Minh Trà: [Tớ sẽ khắc chế bản thân]
Cô ăn hết hai bánh há cảo, cúi đầu ăn mì, sau khi cái bụng được bát canh ngon tuyệt lấp đầy, cả người cũng dần dần ấm hẳn lên.
“Tiên sinh nói người bệnh thích hợp nhất ăn cái này, có canh có mì, vừa ấm bụng còn tốt cho tiêu hóa” Dì cười híp mắt nói chuyện