Đỗ Minh Trà chui vào trong chăn cùng với sự khó chịu của bản thân.
Điện thoại ở bên cạnh gối vẫn không ngừng kêu lên, bạn trong phòng vẫn nhiệt tình dâng trào đưa ra nhiều chủ ý cho Đỗ Minh Trà.
Cô không nhìn, úp màn hình điện thoại xuống, hai tay túm lấy gối, úp mặt vào trong, hít thở thật sâu.
Đỗ Minh Trà không biết khách bên ngoài là ai, cũng chẳng muốn biết.
Trong đầu giờ chỉ có một câu——
Ra quân chưa thắng thân đà thác*
Ra quân chưa thắng thân đà thác*: Đây là một câu thơ trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ.
Ngụm rượu trái cây vừa mới nhấp đó đã dần tan chảy vào trong người, sự vui vẻ chảy trong máu huyết, cô cúi đầu, nhìn da thịt trên cánh tay mình dần dần đỏ ửng.
Có chút nóng.
………Người bệnh không nên uống rượu.
Mặc dù từ sáng sớm cho đến tối không có sốt lại, nhưng tại lúc này lại lựa chọn uống rượu vẫn là một việc làm ngu xuẩn.
Cho dù nồng độ cồn có thấp đến mức nào cũng vẫn có khiến cho nhiệt độ cơ thể chậm rãi tăng cao.
Không những một câu cũng không nói ra được, ngược lại còn sạch sẽ vạch trần ý định của bản thân.
Đỗ Minh Trà phát hiện Hoắc Vi Quân nói rất đúng.
Cô đích xác là chơi không lại Thẩm Hoài Dữ.
Cho dù tuổi tác của đối phương vẫn chưa đến mức bị người khác gọi một tiếng “ông già”
Cố tình vào lúc này, tiếng chuông điện thoại phiền phức lại kêu lên.
Đỗ Minh Trà túm lấy.
Người gọi đến
[Đồ ngu]
Đỗ Minh Trà bị hai chữ hiển thị này làm cho kinh ngạc, hoàn toàn không nhớ ra tên liên lạc này ứng với người nào.
Cô chưa từng đặt tên liên lạc cho ai có kiểu mang tính xúc phạm như này.
Trong đầu đầy nghi vấn, Đỗ Minh Trà vẫn nhận điện: “Xin chào.”
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông đàn đè nén, dồn dập không ngừng.
Chẳng khác gì so với tâm trạng của người đợi xem kết quả của kỳ thi đại học.
Rất lâu sau, mới nghe thấy giọng nói nặng nề của Thẩm Thiếu Hàn: “Minh Trà, tôi hỏi cô một chuyện.”
Đỗ Minh Trà: “......Nói.”
Trong lòng cô ngạc nhiên.
Mặc dù Thẩm Thiếu Hàn bị Biệt Vân Trà lừa quả thật có chút thảm, nhưng cái tên hiển thị này cô đổi lúc nào nhỉ?
Đỗ Minh Trà không chút ấn tượng.
“Lúc vừa nhập học năm nhất, có phải cô ở đài phát thanh làm phát thanh viên?” Giọng nói của Thẩm Thiếu Hàn không được lưu loát “Lúc đó cô có phải đã từng dịch một vài thứ? Chính là đặt ở trên bàn phát thanh.”
Thẩm Thiếu Hàn mở loa ngoài.
Anh ta không biết, Đỗ Minh Trà đang ở Tĩnh Thủy Loan và cũng chỉ cách anh ta có một căn phòng.
Thẩm Hoài Dữ thong thả thưởng trà.
Anh không thích rượu, không chạm vào thuốc lá, chỉ thích duy nhất một loại đồ uống đó chính là trà.
Anh có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện của Thẩm Thiếu Hàn và Đỗ Minh Trà.
Bao gồm cả việc nghe thấy câu Đỗ Minh Trà cắt đứt lời của Thẩm Thiếu Hàn: “Anh hỏi cái này làm cái gì?”
Thẩm Thiếu Hàn nhắm mắt, trực tiếp hỏi: “Người cùng tôi dịch có phải là cô không?”
Chưa kịp đợi Đỗ Minh Trà trả lời, Thẩm Thiếu Hàn lại nói: “Cô vì sao không nói sớm cho tôi?”
“Cái loại chuyện này còn cần người khác nói với anh sao?” Đỗ Minh Trà cười một tiếng “Có bao nhiêu là thứ tôi tiện tay dịch, chẳng lẽ còn phải一一Liệt kê ra bảng biểu rõ ràng từng cái sao? Thế tôi không cần lên lớp à, không đi làm à?”
Cổ họng của Thẩm Thiếu Hàn khô khốc: “Biệt Vân Trà mượn danh nghĩa của cô, cô ta lừa tôi. Nếu như biết là cô, lúc đầu tôi nhất định sẽ——”.
“Xin anh làm rõ một chút đại ca à, anh chủ động qua lại với Biệt Vân Trà chẳng lẽ chỉ vì bài thơ đó sao? Nếu như lúc đầu người dịch cùng với anh là đàn ông thì sao? Chẳng lẽ anh định dâng hiến cúc hoa của mình sao?” Đỗ Minh Trà cũng bó tay “Đừng có nghĩ mình giống với nam chính trong truyện cổ đại nữa có được không?”
Tại lúc nói ra hai từ cúc hoa, Đỗ Minh Trà nhạy cảm nghe thấy trong điện thoại có tiếng ho truyền đến từ đầu bên kia, giống như uống nước bị sặc vậy.
Không phải là Thẩm Thiếu Hàn, chắc là bạn của anh ta.
Đỗ Minh Trà thật lòng cảm thấy Thẩm Thiếu Hàn quả thật chính là nam chính trong ngược văn ở thế giới cổ đại.
Cái gì mà gặp được cô gái cầm tín vật của mình thì chính là tình thâm không đổi, sau đó khi phát hiện ra tín vật là của một người khác thì quả quyết thay đổi tình cảm.
Lúc trước khi cô đọc sách gặp phải kiểu như này, đều nhịn không được nghĩ——Có phải đeo tín vật lên cổ con chó, nam chính cũng sẽ điên cuồng yêu con chó đấy không?
Thật ra Thẩm Thiếu Hàn là thích là nét chữ đó.
“Xin lỗi, Minh Trà, tôi….” Thẩm Thiếu