Đỗ Minh Trà ngắt điện thoại của Thẩm Hoài Dữ, cô mở cửa, mời thầy Hoài Ý vào trước.
。
Thầy Hoài chân chính tuổi còn lớn hơn Thẩm Hoài Dữ rất nhiều, lúc ông ta đi đường chân còn có chút khập khiễng, lòng bàn tay to đỏ ửng,đốt ngón tay hơi nhô lên.
Đỗ Minh Trà chỉ nhìn một cái liền hiểu rõ——
Đây mới là người xuất thân bần hàn, người tự lập đấu tranh mà ra sẽ có đôi tay như vậy.
Tay của Thẩm Hoài Dữ sạch sẽ, ngón tay thon dài, đốt ngón tay không bị biến dạng nhẹ do làm nặng.
Lại thêm nữa căn phòng lần trước mà cô đến, không nói đến có phải là Thẩm Hoài Dữ mua hay không, cho dù là tiền thuê cũng đủ khiến Đỗ Minh Trà chùn bước.
Trong lòng Đỗ Minh Trà bỗng nhiên trầm xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, không biểu lộ ra ngoài cái gì, chỉ cười mời thầy Hoài ngồi xuống, cô đi pha trà.
Cửa phòng sách không đóng, Cố Nhạc Nhạc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thò đầu nhỏ ra. sau khi nhìn thấy thầy Hoài, cậu nhóc kinh ngạc hít một hơi khí lạnh, cuối cùng cũng ý thức được phát sinh chuyện gì.
Mắt thấy Đỗ Minh Trà không chú ý đến mình, Cố Nhạc Nhạc âm thầm rụt người trở về, nắm chắc thời gian gọi điện thoại của Thẩm Hoài Dữ.
Đỗ Minh Trà pha trà xong bưng ra cho Hoài Ý, hai người nói chuyện một lúc, sau khi biết Cố Nhạc Nhạc vẫn đang làm bài tập, thầy Hoài tỏ ý không cần vội, ông ta có thể đợi đến lúc Cố Nhạc giải lao.
“Nhạc Nhạc tính cách hoạt bát, rất lanh lợi” Hoài Ý cầm cốc, ông ta nói “Tôi đây là vì điều động công việc, không thể tiếp tục dạy Nhạc Nhạc nữa.”
“Điều động công việc?” Đỗ Minh Trà nhịn không được hỏi “Thầy lại muốn đi công tác sao?”
“Uhm cái đó ngược lại không phải” Hoài Ý nói “Tôi nhận được thư mời của một trường đại học ở Thượng Hải, ngày mai sẽ đi.”
Lúc ông ta nói lời này, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, rõ ràng vô cùng thích với kết quả điều động này.
“Cô Cố nói không bắt buộc phải qua, nhưng tôi nghĩ rời Bắc Kinh lần này, không biết bao giờ mới quay lại….” Hoài Ý ngập ngừng “Mấy năm trước cuộc sống của tôi khó khăn, may mà có cô Cố giúp đỡ, mới tốt lên được….”
Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc, Cố Nhạc Nhạc cuối cùng cũng từ trong phòng sách đi ra.
Đỗ Minh Trà vẫn chưa uống nước, cô chỉ ngồi ở bên mép sofa, trong tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy túm lấy đứa trẻ đánh một trận.
Cố Nhạc Nhạc thành thật đứng cách cô hai mét, ngoan ngoãn gọi: “Con chào thầy Hoài.”
Vì ngại có người ngoài, Đỗ Minh Trà cũng không truy hỏi cậu nhóc, đứng dậy đi vào phòng sách, để lại không gian cho hai người bọn họ nói chuyện.
Cô ngồi bên cạnh bàn, kiểm tra bài tập của Cố Nhạc Nhạc một lượt, sau khi xác nhận đứa nhỏ này xác thực là cố gắng học tập, sau đó để xuống, day day thái dương, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dữ.
Đối phương nhận điện rất nhanh, giọng nói bình tĩnh: “Minh Trà?”
Đỗ Minh Trà làm như không có việc gì: “Thầy Hoài, hôm nay giáo viên dạy tiếng Đức của Nhạc Nhạc đến, tự xưng là Hoài Ý…thầy có quen không?”
“Hoài Ý à” Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh “Tôi biết, anh ta đến làm gì?”
“Đến tạm biệt Nhạc Nhạc” Trong lòng Đỗ Minh Trà lặng lẽ yên ổn một chút, cô nhịn không được thăm dò “Thầy không có lời gì định nói với tôi sao?”
Ví dụ như, vì sao người tên Hoài lại nhiều như vậy?
Nếu như thầy Hoài mà là thầy giáo dạy tiếng Đức của Nhạc Nhạc thế thầy có thân phận gì?
“Thứ sáu này tôi về” Thẩm Hoài Dữ nói “Còn có, nghỉ đông có sắp xếp gì không?”
“Tôi xin ở lại ký túc” Không đề phòng bị anh hỏi kế hoạch, Đỗ Minh Trà cân nhắc lời nói “Đợi sau khi biểu diễn kết thúc sẽ quay về nhà.”
Cô đã mua xong vé xe rồi.
Đợi trước khi kỳ nghỉ đông đến, Cố Nhạc Nhạc phải đi qua bên chỗ ba cậu bên kia ở rồi.
Đỗ Minh Trà đang gửi CV đến một số app đăng tuyển gia sư tiếng pháp, hy vọng có thể kiếm một việc làm thêm tạm thời.
Cô đã đăng ký thi TCF vào tháng 3 rồi, chỉ một phí đăng ký không thôi cũng đã hơn 1000 tệ.
Nửa học kỳ tiếp theo có thể xin làm sinh viên trao đổi, Đỗ Minh Trà muốn sớm một chút ra ngoài xã hội.
Bắt buộc phải lớn nhanh hơn nữa mới có thể theo kịp bước chân của Thẩm Hoài Dữ.
“Ờ” Thẩm Hoài đạp một tiếng, bỗng nhiên hỏi “Không muốn ở lại đây đón năm mới sao?”
“Không” Đỗ Minh Trà nói “Tôi sợ ba mẹ sẽ cô đơn.”
Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh được chôn chung ở trong nghĩa trang của thị trấn, Đỗ Minh Trà cự tuyệt yêu cầu của ông cụ Đặng muốn đưa hai người về nghĩa trang của thủ đô.
Cô chỉ muốn để cho ba mẹ mình yên nghỉ tại nơi mà bọn họ thích.
Trong lòng Đỗ Minh Trà hiểu rõ, cô biết ông cụ Đặng còn canh cánh trong lòng chuyện Đỗ Uyển Linh bị lừa vào tiệm làm tóc, trong lòng không muốn thừa nhận bà.
Lúc đầu nếu như thật sự làm theo yêu cầu của ông, mang hộp tro cốt của hai người về Bắc Kinh, chỉ sợ chuyện tiếp theo sẽ không nằm trong sự không chế của cô, cũng không cách nào thực hiện được tâm nguyện muốn hợp táng của ba.
Sống chung giường, chết chung chỗ.
Đây là câu mà trước đây ba cô nói, nhưng là nói với giọng điệu đùa cợt vui vẻ.
Đỗ Minh Trà cố gắng giúp ba thực hiện.
Thẩm Hoài Dữ cũng không biểu lộ ra cái gì đối với việc cô muốn quay về nhà đón năm mới, hai người cùng chúc