Túc Tử Thần mặc kệ ý nghĩ của người khác, lạnh lùng nói: "Nàng là nương tử của ta, đi theo họ của ta, khi nào thì đến phiên người làm tổ mẫu như bà xen vào?"
Liễu Quế Lan bị dọa đến toàn thân tê dại, thân thể không tự chủ lui về phía sau hai bước, nếu không phải đụng đến thân thể Vương thị, chắc hẳn đã sớm té ngã trên mặt đất.
Tuy rằng trong lòng lão thái bà thật sự rất sợ hãi Túc Tử Thần này, nhưng vừa nghĩ tới đống ngân phiếu lớn kia, làm sao còn quản những thứ này.
Lão thái bà lấy lại khí thế nhìn về phía hắn, ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay chống eo, lớn tiếng hô: "Chẳng lẽ lệnh cha mẹ lời người mai mối ngươi không hiểu sao? Các ngươi tự ý ở với nhau chính là không được!"
Phượng Chỉ U vốn không muốn nói thêm gì, nhưng lão thái bà này càng ngày càng đắc ý vênh váo, còn để cho bọn họ náo loạn như vậy, cuộc sống sau này còn yên ổn sao.
Phượng Chỉ U mang theo vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: "Tổ mẫu, tôi có cần phải nhắc nhở người một câu, bây giờ tôi đã phân gia, hơn nữa nhà này còn được huyện lão gia phân cho, lúc ấy vị Cố công tử này cũng ở đây, người quản rộng như vậy, chẳng lẽ là không để huyện lão gia vào mắt sao?"
Vương thị biết được Phượng Chỉ U là vẫn là hoàng hoa cô nương, trong lòng nuốt không trôi cơn tức này.
Bà ta nhìn thấy Liễu Quế Lan nghẹn lời, không giả vờ làm người tốt nữa mà nói: "Phượng Chỉ U, cánh của ngươi có phải cứng rồi không, ngay cả lời của tổ mẫu ngươi cũng không nghe, trong mắt ngươi, còn biết đạo hiếu nữa không hả?!"
Cố Thiên Nhai thấy vậy vội vàng hòa giải: "Đại nương ngươi cũng đừng tức giận, thời gian ta ở chỗ này còn dài, sau này còn nhiều thời gian ở chung với Chỉ U, không vội, đến lúc đó nếu có thể cảm hóa được trái tim thiếu nữ của Chỉ U cô nương, vậy tự nhiên là nước chảy thành sông thôi."
Lúc hắn ta nói chuyện, ý cười khóe miệng càng luc càng đậm, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía Túc Tử Thần, chính là cứ muốn thăm dò biểu cảm của Túc Tử Thần.
Mà lần này Túc Tử Thần lại không lạnh lùng như lúc nãy nữa, còn như cười như không đáp: "Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ."
Nói xong ôm eo Phượng Chỉ U đi vào trong.
Thân thể Phượng Chỉ U thoáng cứng đờ, ý nghĩ đầu tiên, đẩy ra.
Nhưng vừa nhớ tới ở đây nhiều người nhìn như vậy, chắc hẳn Túc Tử Thần cũng muốn diễn chân thật một tí, huống chi hiện tại ai cũng biết các nàng là phu thê, như thế, cũng không quá đáng.
Nghĩ thế, nàng cũng không nói gì, thuận theo hắn đi vào.
Liễu Quế Lan không cam lòng cắn răng, tuyệt đối không thể để Phượng Chỉ U và nam nhân kia tiếp tục cùng một chỗ!
Nhưng Cố Thiên Nhai còn đứng ở một bên, lão thái bà vội vàng nhìn hắn xấu hổ cười một tiếng: "Cố công tử cũng đừng để ý, hán tử hoang dã trong núi này cao lớn thô kệch, ngài đừng chê cười, hắn rất khỏe, lão thái thái ta lớn tuổi thật đúng là không có cách nào với hắn mà! Hay là Cố công tử ra tay, để cho thuộc hạ của ngài đuổi nam nhân hoang dã này đi đi."
Con ngươi Cố Thiên Nhai lạnh lùng: "Ngươi nói nam nhân của Chỉ U từ trên núi xuống?"
Liễu Quế Lan khẽ gật đầu, không nghĩ tới Cố Thiên Nhai này cũng có một mặt sắc bén như vậy, thân thể bất giác run lên, chẳng qua vẫn mở miệng đáp lại:
"Đúng vậy, người trong thôn đều nói như vậy, ngươi hỏi cái này làm gì? Có gì không ổn sao?"
Liễu Quế Lan hơi lo sợ, vừa nói vừa dè dặt, còn đang đánh giá Cố Thiên Nhai, nhưng đã không thấy dáng vẻ lạnh lùng như vừa rồi nữa, giờ hắn ta đã đổi thành dáng vẻ ôn nhuận như ngọc rồi, Liễu thị tự hỏi liệu có phải mình nhìn lầm rồi không.
Sau đó chợt nghe thấy giọng nói tùy ý của hắn ta: "Không có gì, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi."
Liễu Quế Lan cũng lấy lại bộ dạng không thèm để ý, còn khoát tay áo: "Tiểu tử nghèo này có cái gì tò mò, Cố công tử, lão thái thái cũng là muốn tốt cho ngài nên nói trước, nếu hiện tại ngài không đuổi nam nhân kia đi, đợi đến khi người ta gạo nấu thành cơm, ngài cũng không thể không cần Chỉ U nhà ta đấy."
Cố Thiên Nhai cười nhạt: "Không sao, bản công tử thích cạnh tranh