Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 109


trước sau

Việc khiến Lưu Linh vui vẻ nhất khi mang thai chính là Thẩm Yến mỗi ngày không ra khỏi nhà và luôn ở bên nàng. Bất cứ lúc nào nàng muốn quậy, muốn phát giận đều có thể tìm Thẩm Yến. Hơn nữa tính tình của Thẩm Yến mạnh mẽ, bất kể nàng làm gì, chàng cũng có cách giải quyết, sẽ không lưu lại vấn đề về sau gì.

Điều Lưu Linh không vui nhất là phản ứng có thai của nàng vô cùng tệ. Nàng nôn rất nhiều, và càng nôn nhiều thì nàng lại càng cần thức ăn chua để giải toả. Lưu Linh đã đạt đến mức thích đồ chua như mạng, nhưng nàng ăn nhiều hoa quả chua đến mức răng của người bên cạnh cũng sắp rụng vì chua thì nàng vẫn không có cảm giác gì.

Tính khí Lưu Linh vốn không tốt, sau khi mang thai thì càng nóng nảy hơn. Vốn dĩ nàng dễ dàng bi quan, mang thai rồi lại càng đa sầu đa cảm khôn cùng.

Chỉ có Thẩm Yến mới giúp nàng thoải mái hơn đôi chút, sức hấp dẫn của chàng không miễn nhiễm với Lưu Linh đã mang thai. Khi chàng trêu ghẹo nàng, nàng bĩu môi, cau mày, tâm trạng uất ức đến mấy cũng lập tức tươi tỉnh hơn; chàng phì cười, dù đôi mắt Lưu Linh còn ngấn nước nhưng vẫn cười theo chàng.

Tuy vậy Thẩm mỹ nhân đa tài đa năng lại không thể giúp thê tử tìm được hoa quả chua thích hợp với khẩu vị của nàng.

Dương mai, quýt, lựu, anh đào, nho, táo xanh... Sáng sớm, Thẩm Yến mới trở về phủ, mặt mày vẫn nhuốm hơi sương. Sau khi về đến phủ, chàng chưa kịp thay áo cánh chuồn ra đã nghe chúng nữ Linh Tê và Linh Bích tới báo cho chàng mau vào nhà xem Lưu Linh.

Tiểu mỹ nhân ngồi trên giường mặc một bộ trung y rộng thùng thình, mái tóc đen dài buông lơi, sắc mặt nàng khá xấu, cúi mắt xuống nhìn các thị nữ đang quỳ dưới đất.

Thẩm Yến vừa vào, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức được hoà tan.

Bọn thị nữ cần Thẩm đại nhân tới giải vây.

Lưu Linh cũng cần Thẩm đại nhân trấn an nàng.

“Còn chưa đủ chua à?” Thẩm Yến ngồi bên giường, đưa tay xoa mặt nàng, nhiệt độ hơi nóng nhưng trong phạm vi có thể chấp nhận được. Chàng cầm một quả nho tím đen trong khay hoa quả được đặt trên giường bỏ vào miệng. Lưu Linh chưa kịp cản, đã thấy chàng nuốt vào.

Thẩm Yến cau mày, khẽ biến sắc.

“Chàng, sao chàng lại ăn thế?” Lưu Linh kinh hãi, đồ nàng ăn sao thích hợp với Thẩm Yến được? Dưới tình thế cấp bách, nàng ôm cổ người yêu, môi chạm vào môi chàng, đầu lưỡi tách răng ra cuốn đi hết phần thịt quả trong miệng chàng vào miệng mình. Đón lấy thịt quả, vẫn sợ Thẩm Yến khó chịu, nàng răng môi kề nhau với chàng, cẩn thận hôn chàng, muốn làm dịu vị chua trong miệng chàng.

Đồng tử của chàng thanh niên đột nhiên được thê tử ôm chợt chững lại, bình thường luôn tỉnh táo và điềm tĩnh, lúc này lại có ngọn lửa xanh như băng đang nhảy múa.

Ngay khi Thẩm đại nhân vào và ra ám hiệu, bọn thị nữ đã rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ có Thẩm Yến và Lưu Linh.

Chàng vươn tay đặt lên gáy nàng, đẩy nàng ngã xuống tháp mềm, nụ hôn nóng bỏng làm ấm môi và thiêu đỏ mặt của hai người. Hai tay Lưu Linh được Thẩm Yến ấn xuống giữ ở hai bên đầu, không thể nhúc nhích. Sợi tóc chàng rủ xuống mặt nàng, hơi ngứa ngáy. Chỉ có điều tất cả sự chú ý đều chuyển đến miệng, trái tim, hơi thở và những giác quan. Tay chàng mò mẫm theo cổ áo nửa mở của nàng vào, nhẹ nhàng và chậm rãi xoa nắn, làn da trắng trẻo, mềm mại và mịn màng khẽ run lên trong tay chàng. Chàng vừa nhẹ nhàng nắn hai bầu tuyết ngọc, mỹ nhân bên dưới lập tức nấc lên nghẹn ngào, chân quấn lấy chàng.

Hơi thở của Lưu Linh dồn dập.

Thẩm Yến buông nàng ra, nghiêng đầu rồi ngồi dậy. Quay lại nhìn tiểu thê tử đang buồn bã mất mát trên giường, chàng cười: “Hiện tại vậy được rồi chứ?”

Chàng đang ám chỉ chuyện nàng cảm thấy hoa quả không chua. Sau nụ hôn này, tất nhiên Lưu Linh đã quên chuyện chua hay không chua rồi.

Lưu Linh ngơ ngác nhìn chàng, dẩu môi rồi hốt nhiên nhổm dậy ngồi xổm lên bắp đùi chàng và vuốt ve.

“... !” Thẩm Yến vội giữ tay nàng lại nhưng đã để cho nàng được như ý rồi.

Nàng tỏ ra càng tiu nghỉu và thất vọng vì Thẩm Yến ép nàng phải buông lỏng tay. Nàng bèn lao vào lồng ngực chàng, tủi thân bật khóc: “Ta không muốn mang thai, ta muốn ngủ với chàng. Lâu rồi ta chưa ngủ với chàng đó...”

Thẩm Yến sửng sốt, cơ thể có phản ứng vì phát hoả, vốn dĩ mặt chàng hơi nóng nhưng biểu hiện của Lưu Linh còn mãnh liệt hơn nên chàng thấy rất buồn cười. Chàng ôm nàng vào lòng an ủi: “Được rồi, đừng chọc ta cười nữa.”

Lưu Linh giương mắt, có gì vui đâu mà cười?

Lưu Linh cọ xát trong lòng chàng, cắn môi, kề vào tai chàng và đề nghị: “Thật ra mấy chuyện giữa nam nữ này cũng không hẳn là không nên...”

Thẩm Yến liếc nàng, thật hết ý kiến với nàng: “Thái y đã nói với nàng thế nào?”

“Thái y đâu có ở đây đâu.”

“Lỡ như bị thương thì sao?”

“Chàng cẩn thận một chút, ta cực kỳ yên tâm với chàng mà, thật đấy.”

“Tại sao nàng không thể nhịn xuống đi hả?”

“Mỗi ngày chàng đều thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt ta, ta nhịn kiểu gì?”

“Tại sao ta chịu được?”

“Nói rõ chàng không thương ta.”

“...” Thẩm Yến bị lý lẽ hùng hồn của nàng đánh bại.

Lưu Linh tha thiết nhìn Thẩm Yến và nhỏ giọng nói: “Chàng không thương ta, ta rất đau lòng. Thái y nói gì chứ? Nói ta là phụ nữ có thai, chàng không thể ức hiếp ta, không thể chọc ta tức giận, làm ta đau lòng. Tâm trạng ta không tốt thì thai nhi cũng sẽ không tốt luôn. Chàng cảm thấy vậy thích hợp hả? Chàng...” Nàng bị một cái gối đầu nện trúng.

Trước mắt tối sầm.

Hơi thở quen thuộc của chàng thanh niên kề sát vào kèm theo giọng cười: “Thật là, không nghe theo nàng là không được mà.”

Lưu Linh hừ: “Chàng đang thầm vui vẻ đúng không? Ta chỉ cho chàng cơ hội để thoả mãn dục vọng mà thôi.”

“Vậy ta phải cảm ơn nàng nhỉ.”

“Đừng khách sáo.”

Nàng ưm lên vì mông bị chàng đánh nhẹ xuống, nhắc nàng đừng quá tự mãn.

Hai người nán lại trong phòng một canh giờ.

Bọn thị nữ rất nghi ngờ, chỉ dỗ dành công chúa ăn hoa quả thôi mà sao lại ăn lâu thế. Tuy vậy đương nhiên các nàng sẽ không chủ động hỏi tới cuộc sống của phu thê Thẩm Yến. Chờ một lúc lâu sau, Thẩm đại nhân mới lệnh cho các nàng vào nhà dọn dẹp khay hoa quả. Chúng nữ chỉ liếc thấy mành vải được kéo lại, công chúa đắp tấm áo ngủ bằng gấm dường như đang ngủ say, Thẩm đại nhân mặc y phục ngồi ở một bên như đang dỗ dành công chúa. Thoạt nhìn không có gì bất thường nhưng họ vẫn cảm thấy không bình thường.

Chúng thị nữ thu dọn khay hoa quả xong rồi nhanh chóng lui xuống.

Lưu Linh nằm trên giường, không buồn ngủ mà đang trò chuyện với Thẩm Yến: “Thẩm đại nhân, sau này mỗi lần ta ăn trái cây, chàng cũng theo ngủ với ta đi? Vậy thì ta sẽ không cảm thấy chưa đủ chua nữa.”

Thẩm Yến không nhìn nàng: “Đừng được voi đòi tiên.”

Lưu Linh nói: “Ta nói thật mà. Không thì chàng nói phải làm sao giờ?”

Thẩm Yến đề nghị: “Khi nàng ăn hoa quả chua chỉ cần ngâm vào dấm thôi không được sao.”

“... Vậy sao giống được?”

Thẩm Yến tiếp lời: “Nàng thử xem.”

Lưu Linh chưa từng nghe đến cách làm này, nghĩ chàng đang chòng ghẹo mình. Thế nhưng Thẩm Yến nhìn nàng, nàng chỉ đành đi thử xem, chuẩn bị tâm lý dùng sự thật hùng hồn chứng minh là mình đúng, Thẩm Yến mới sai. Kết quả trời cao cũng đứng về phía Thẩm Yến, nàng ăn trái cây như vậy quả nhiên có thể ngừng nôn rồi. Không cần ngày nào nàng cũng phải nôn tới nôn lui, còn có thể hơi thèm ăn nữa.

Lưu Linh vừa mừng vừa khổ. Mừng là có thể ăn uống bình thường, khổ là không thể lừa gạt Thẩm Yến tới ngủ với nàng được.

Tuy vậy ngay sau đó, màn đấu mưu đấu trí giữa Lưu Linh và Thẩm Yến bước vào giai đoạn tiếp theo. Thật ra phụ nữ có thai phải kiêng cử nhiều thứ nhưng Lưu Linh không làm được. Thức ăn chua có thể ngăn chuyện nôn mửa, song thái y lại đề nghị không nên ăn nhiều. Ngoài ra còn một số đồ cay nóng, sau khi ăn vào nó sẽ sản sinh ra tính kích thích với cơ thể, vậy mà Lưu Linh rất thích, phụ nữ có thai thèm chua nên luôn muốn nếm thử một miếng.

Thẩm Yến không biết phải nói gì với nàng.

Mỗi ngày chàng đều phải kiểm tra xem nàng ăn gì.

Vì chuyện này, họ thường xuyên gây gổ. Thậm chí còn tranh cãi những thứ nào không được phép thì Thẩm Yến sẽ không cho nàng đụng vào. Có lẽ không phải Lưu Linh không thể kiềm chế được, chẳng qua là có Thẩm Yến ở đấy, nàng rất thích cảm giác được Thẩm Yến quan tâm. Thông thường nếu nàng làm ầm lên, gương mặt Thẩm đại nhân sẽ đanh lại, Lưu Linh khá sợ chàng sẽ tức giận; tuy nhiên hiện tại nàng mang thai mà, tha hồ nghịch, trước kia nếu mắng nàng đến bật khóc, có lẽ Thẩm Yến sẽ không thấy áy náy, nhưng bây giờ chàng phải liên tục giảng giải cho nàng.

Lưu Linh rất muốn biết lúc nào mới đến giới hạn của Thẩm Yến, lúc nào chàng sẽ bị nàng khai phá ra nhiều cảm xúc hơn. Nàng muốn biết Thẩm Yến có thể ứng phó với nàng tới mức độ nào.

Trong lúc nàng mang thai, loại thí nghiệm nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục chứ sao.

Buổi tối, Lưu Linh đọc sách trong phòng, vừa lật sách vừa lấy một miếng quýt từ khay hoa quả bỏ vào trong miệng. Tâm trạng đang thoải mái, chợt nghe có tiếng cửa mở, Lưu Linh lập tức giật mình. Vừa thầm mắng bọn thị nữ ngoài cửa lại không thông báo, vừa vội vàng ngậm cái miệng mới ăn một tép quýt lại, sau đó hốt hoảng ném khay hoa quả xuống dưới giường và đá vào bên trong.

Thẩm Yến đi vào chợt nghe có tiếng động ở trong. Chàng đi qua cửa trong, bắt gặp dáng vẻ luống cuống tay chân của Lưu Linh.

Chàng đứng đó chốc lát, lạnh nhạt liếc nàng một cái nhưng không lên tiếng.

Lưu Linh hé môi dè dặt cười với chàng.

Thẩm Yến không để ý đến nàng, cởi bội đao bên hông xuống, tháo đai lưng, bắt đầu thay y phục. Trong lúc đó, Lưu Linh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường dõi theo động tác của Thẩm Yến. Theo tác phong lúc về nhà của Thẩm Yến, trước tiên chàng sẽ thay y phục, sau đó đi rửa mặt, ăn cơm, cuối cùng là mang theo một đống tài liệu về, phê sửa một lúc mới lên giường ngủ.

Vì vậy Lưu Linh kiên nhẫn chờ đợi Thẩm Yến thay quần áo xong rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Nhưng sau khi Thẩm Yến thay quần áo xong xuôi, chàng lại không đi ra ngoài mà bỗng quay đầu lại, đi về phía thê tử đang ngồi trên giường. Chàng điềm tĩnh hỏi: “Nàng mệt không?”

“...” Lưu Linh ngỡ ngàng.

Chàng chạy tới trước mặt và đứng ở bên giường. Ngọn đèn dầu chiếu vào thân hình thon dài của chàng thanh niên, chàng nhìn nàng với vẻ mặt thản nhiên và ánh mắt xét hỏi.

Lưu Linh nghĩ thầm: Có mệt không? Lúc nào vậy nhỉ? Bỗng nhiên Thẩm đại nhân nổi thú tính, sắp sửa xuống tay với nàng hả? Cái này, cái này... Nàng nên căng thẳng hoan nghênh hay nhiệt tình hoan nghênh đây?

Thẩm Yến cúi người, bóng dáng cao lớn phủ lấy nàng. Chàng quỳ một chân trên giường, một chân đứng dưới đất, một tay khoác lên vai nàng, một tay sờ lên môi nàng.

Tư thế này, tư thế này... Lưu Linh nhận ra có điều không ổn, bèn vội vã co người lại, mau chóng tránh né chàng.

Phản ứng của chàng cũng rất nhanh.

Lưu Linh rụt người lại, chàng lập tiến lên theo.

Nàng lăn vào trong giường lớn, Thẩm Yến níu cổ chân trắng nõn mảnh mai của nàng lại. Trong khi nàng vừa đá vừa đánh, chàng đã đè nàng xuống dưới thân mình. Lưu Linh bị dán mặt vào chăn đệm, hai tay bị Thẩm Yến kẹp lấy, chàng thanh niên áp lên lưng nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng. Lưu Linh không hề cảm thấy chút dịu dàng nào.

Bởi chàng vừa giữ chặt hai tay nàng, một tay bóp cằm nàng và ép nàng mở miệng ra.

Sao Lưu Linh có thể là đối thủ của Thẩm Yến được?

Chàng làm cực khéo, nước mắt Lưu Linh cũng sắp rơi xuống rồi, nàng chỉ đành hé miệng thở dốc. Tay của chàng lần mò vào, Lưu Linh ngậm chặt răng không cho chàng cạy ra... Trong tiếng nghẹn ngào nức nở, dưới sự mạnh mẽ của Thẩm Yến, Lưu Linh nấc lên rồi phun miếng quýt đã bị cắn một nửa trong miệng ra nhả vào trong tay chàng.

Bấy giờ Thẩm Yến này mới đứng dậy, buông nàng ra.

Lưu Linh chợt ngồi dậy, nhìn chằm chằm lưng của Thẩm Yến một cách đầy oán trách: “Chàng phát hiện khi nào?”

Thẩm Yến ném miếng quýt, đến phòng ngoài rửa tay rồi cười nhạo liếc nhìn nàng: “Lúc vào nhà ta đã ngửi thấy rồi.”

“...” Lưu Linh thở dài, năng lực quan sát của phu quân mạnh mẽ quá, thật sự quá đáng sợ. Một bí mật nhỏ cũng không qua mắt được chàng.

Lại ngồi xuống bên giường, Thẩm Yến vừa cầm khăn lau miệng cho nàng vừa ghét bỏ hỏi: “Ngày nào cũng giấu đồ trong miệng, nàng có thể khá hơn chút được không?”

Lưu Linh không cam lòng yếu thế: “Ngày nào chàng cũng cạy miệng ta ra, chàng có thể khá hơn chút được không?”

Đầu của nàng bị Thẩm Yến cốc một cái.

Lưu Linh nhìn chàng đầy trách móc.

Hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên và sẽ không phải là lần cuối cùng.

Kiếp sống mang thai của Lưu Linh trải qua một loạt kiểu tìm đường chết, một loạt đấu tranh với Thẩm Yến, vui vẻ tiến về phía trước. Nửa chừng, vì tính tình nàng thay đổi quá mức thất thường, bây giờ cứ hay tìm đường chết, đến cả thái y cũng bắt đầu lo lắng. Sau khi chẩn mạch cho công chúa, thái y đã đi gặp Thẩm đại nhân, bộc bạch một cách uyển chuyển: “Tính khí của công chúa tệ quá, ngày nào cũng khóc. Lão phu đoán có phải bệnh tình của công chúa bị ảnh hưởng bởi chuyện mang thai, trở nên trầm trọng hơn không?”

Thái y âu sầu lo lắng, ngẩng đầu lên lại thấy Thẩm đại nhân rất bình tĩnh.

Thẩm Yến đáp: “Không trở nặng đâu. Nàng đang cố ý trêu ta thôi, không sao đâu.”

“Nhưng công chúa...”

“Trong lòng ta chắc chắn.”

Thái y buộc lòng phải cáo lui.

Ngồi một mình trong phòng, Thẩm Yến đỡ trán, một hồi lâu sau bật cười: Lưu Linh phải làm đến mức nào mới khiến thái y hoài nghi bệnh tình của nàng trở nặng thêm chứ? Bệnh của nàng rõ ràng đã giảm bớt rồi. Ước chừng chỉ có mình mới nhìn ra được.

Mấy tháng trước sau khi nôn nghén, Lưu Linh thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, rốt cuộc bụng có động tĩnh, phồng lên như một quả bong bóng. Nàng bắt đầu khó chịu mọi bề, eo mỏi, lưng đau, chuột rút vân vân, thân thể như biến thành không phải của mình nữa. May mà có Thẩm Yến giúp nàng xoa bóp, mỗi ngày đưa
nàng đi dạo trong vườn mới có thể hóa giải phần nào sự không thoải mái.

Chẳng qua bị ảnh hưởng bởi căn bệnh, tâm trạng Lưu Linh thay đổi thất thường, trong giai đoạn này cảm xúc của nàng càng trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Tranh chấp với Thẩm Yến mỗi ngày hầu như trở thành trạng thái bình thường. Sau khi cãi nhau, nàng mới hối hận và xin lỗi chàng.

Thẩm Yến cười, không để trong lòng.

Hôm nay, Thẩm Yến thấy Lưu Linh dường như đang rất phiền não, bèn bảo sẽ đưa nàng ra phố dạo chơi.

Lưu Linh rất vui, cúi đầu nhìn cái bụng bự của mình rồi ủ rũ chán nản: “Ta vậy có thể ra ngoài sao?”

“Không sao.” Thẩm Yến cho nàng đi thay y phục, chỉ là ra ngoài mà thôi, Thẩm Yến vẫn có thể bảo vệ nàng được.

Tuy vậy trên đường đi dạo phố, Thẩm Yến và Lưu Linh lại xảy ra tranh chấp không lớn không nhỏ. Chuyện quá nhỏ, đám người hầu cũng cảm thấy không hiểu rõ được. Do ý kiến hai người không hợp nên không ai thèm nói chuyện với người kia nữa. Lưu Linh đi phía trước, Thẩm Yến nhàn nhã lững thững theo sau nàng, không hề chủ động đi dỗ dành nàng.

Đi một lát, Lưu Linh đã cảm thấy mệt mỏi. Thật ra cơn tức của nàng đã tiêu tan rồi, chỉ có điều thoáng nhìn sang Thẩm Yến sau lưng, nàng chợt có một ý tưởng nghịch ngợm. Lưu Linh chủ động đi vào một tửu lầu, nàng cố ý đi chậm, quả nhiên Thẩm Yến cũng vào theo nàng. Họ đến một cái bàn ở chính sảnh và ngồi xuống, tiểu nhị đang nhiệt tình giới thiệu cho vị thai phụ xinh đẹp này những món đặc sắc của quán mình, bên kia bàn là một vị thanh niên ngồi xuống đối diện với mỹ phụ.

“...” Tiểu nhị nhìn hai người họ với vẻ hồ đồ. Hắn vừa cảm thấy hai người này có quen biết nhau vừa cảm thấy rất kỳ quái vì họ không nói gì với nhau.

Lưu Linh gọi vài món đặc sắc rồi ngẩng đầu lướt nhìn một vòng xung quanh, người ngồi rất đông. Mắt nàng lại dừng ở Thẩm Yến đang ở đối diện.

Tiểu nhị quay lại mang thức ăn lên thì thấy mỹ phụ lạnh nhạt ban nãy đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng uất ức rưng rưng, ngón tay run run chỉ vào thanh niên đối diện: “Cữu cữu!”

Thẩm Yến nheo mắt, nhìn về phía nàng.

“Cữu cữu, ta mang thai con của người, ban đầu không phải người nói sẽ dẫn ta cao bay xa chạy sao? Tại sao bây giờ người không chịu?” Lưu Linh vừa buồn vừa tức, đôi mắt ứa lệ.

“...” Mí mắt Thẩm Yến nhảy lên thon thót. Chàng hít một hơi.

Chàng đã cảm nhận được rằng vì Lưu Linh cao giọng đã thu hút sự chú ý từ khá nhiều người. Mọi ánh mắt của người đang ăn cơm xung quanh đều đổ dồn vào hai người họ.

Cữu cữu?

Nàng thật sự dám gọi cơ đấy!

Thẩm Yến ngẩng đầu, thấy ánh mắt tự mãn của Lưu Linh đang che giấu bên trong nước mắt.

Nàng bưng mặt khóc: “Cữu cữu, người vô tình thế thì hài tử trong bụng ta phải làm sao? Người chẳng những không dẫn ta đi, ngay cả tiền ăn một bữa cơm cũng không muốn trả cho ta... Cữu cữu, người không thể như vậy đâu, cữu cữu!”

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận xôn xao.

“Y quan cầm thú hả!”

“Rõ ràng là không bằng cầm thú mà!”

“Đây là người sao? Ngay cả cháu ngoại cũng có thể nhúng chàm...”

Lưu Linh thầm tự đắc, nhìn Thẩm Yến mất thể diện, khoái cảm có đại thù phải báo làm dục vọng diễn kịch của nàng mãnh liệt hơn rồi. Nàng nức nở, đang định hô lên, chợt thấy Thẩm Yến đối diện đã ung dung mở lời: “Đệ muội à.”

“...” Lưu Linh lập tức cứng đờ như bị sét đánh trúng.

Giọng của Thẩm Yến không lớn lắm, khi nói chuyện chàng không cao giọng như Lưu Linh nhưng âm thanh vẫn có thể lọt vào tai mỗi người.

Hai từ “đệ muội” vừa được thốt ra, tất cả mọi người đều bị sét đánh hệt như Lưu Linh.

Thẩm Yến nhìn nàng đầy phức tạp: “Đệ muội, ta chưa từng nói sẽ bỏ trốn với muội. Vả lại, hài tử trong bụng muội thật sự là của ta sao?”

“...”

Đây rốt cuộc là cữu cữu và ngoại sinh nữ, hay đại bá và đệ muội vậy hả?

Mọi người hoàn toàn bị hồ đồ bởi hành động của hai người họ.

Lưu Linh hung dữ trừng mắt với Thẩm Yến, tại chàng phản ứng quá nhanh! Để mình không tài nào diễn tiếp vở này được nữa. Nàng phải liên kết hai cụm “Cữu cữu” và “Đệ muội” thế nào đây? Đúng là một vở kịch hao tổn tâm trí mà... Trong sự hao tổn tâm trí, tiểu nhị ngu si bưng thức ăn lên, Thẩm Yến gắp cho nàng một đũa, vừa chế nhạo: “Đệ muội, dù ta chưa nói sẽ dẫn muội bỏ trốn nhưng tiền bữa cơm này ta sẽ trả cho muội. Muội ăn hết mình đi.”

Dưới bàn, Lưu Linh giơ chân đạp chàng một cú.

Đương nhiên là chàng trả tiền rồi! Tiền bạc vốn ở trên người chàng hết mà.

Nói cách khác, nếu Thẩm Yến bỏ Lưu Linh lại không lo, Lưu Linh không một xu dính túi, phải chịu tá túc đầu đường trước khi nghĩ ra cách nào khác.

Lưu Linh vắt hết óc nhưng không nghĩ nổi phải diễn tiếp thế nào. Người xung quanh vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ, may thay Lưu Linh và Thẩm Yến đều là những người bình tĩnh, dù bị nhiều người xoi mói thế nào, họ vẫn điềm nhiên ăn xong bữa cơm khiến đám người hầu đang chờ bên ngoài phải bội phục sát đất.

Cơm nước xong, Lưu Linh và Thẩm Yến trở về. Hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, không ai nói với nhau một lời, đi kẻ trước người sau. Đang dạo trên đường, bỗng nhiên nghe được có người xin chỉ thị “Thẩm đại nhân”. Lưu Linh khẽ nhìn ra sau, chàng thanh niên sau lưng mình đang bị một Cẩm y vệ ngăn lại.

Cẩm y vệ bẩm báo tin gì đó với Thẩm Yến xong, thấy công chúa đã sắp đi mất dạng, hắn bèn tò mò hỏi: “Thẩm đại nhân, ngài và công chúa cãi nhau hả?”

“Ừ.”

“... Vậy hai người còn đi cùng nhau nữa ư?” Cẩm y vệ cạn lời: “Thuộc hạ nhìn xa xa, còn nghĩ hai người đang đi dạo phố chơi nữa đấy.” Nếu biết hai người đang gây gổ, hắn sẽ không dám đi lên, sợ bị lửa giận ảnh hưởng đến mình mất.

Thẩm Yến liếc hắn với vẻ quái lạ: “Gia đình chúng ta sống cùng nhau chứ sao.”

“...” Thật là lý lẽ hùng hồn.

Trên đời này có thể gây nhau đến phong cách thế này cơ à, đây là lần đầu tiên Cẩm y vệ được chứng kiến đấy. Dứt lời, Thẩm đại nhân tiếp tục nhàn nhã bước đi theo Lưu Linh, có lẽ chàng không phải tìm nàng, mà chỉ vì hướng về nhà của họ là cùng một phương. Nhưng ai biết được?

Ai biết rốt cuộc họ đang suy nghĩ gì chứ?

Vẫn là Cẩm y vệ đó, ngày hôm sau hắn đến Thẩm phủ báo cáo nhiệm vụ với Thẩm đại nhân thì hay tin công chúa và Thẩm đại nhân đã làm lành. Cuộc cãi vã của họ như thể đã biến mất không để lại dấu vết gì.

Có lẽ đây chính là tình thú không muốn ai biết giữa vợ chồng chăng.

Thai kỳ càng tiến triển, Lưu Linh càng lo lắng, mong muốn và kỳ vọng của nàng với bào thai trong bụng càng sâu hơn. Ngày ngày nàng ngồi trong phòng nghiên cứu các cách nuôi dạy con, nhưng vì đau lưng nên nàng xem một lúc thì cần phải nghỉ ngơi. Lưu Linh nhờ Thẩm Yến xem giúp nàng, đọc hết rồi nói cho nàng nghe.

Dù gì phần lớn thời gian Thẩm Yến dưỡng thương trong phủ, tiện thể thảnh thơi đọc sách với thê tử.

Lưu Linh tựa vào lồng ngực chàng, rất lo lắng: “Thẩm Yến, sau khi hài tử của chúng ta ra đời, chúng ta đặt tên, vậy trưởng bối trong nhà chàng thì sao?”

“Lẽ ra phải do cha ta đặt…” Thẩm Yến nói: “Nhưng nếu nàng có ý tưởng gì, ta sẽ có cách để cha ta dựa theo ý nàng. Thế nào, nàng có ý kiến gì chưa?”

“Thật tình chưa có…” Lưu Linh trầm tư: “Ta chỉ đang nghĩ, chọn một tên thật hay cho hài tử. Cái tên mà khi người ta vừa nghe đã cảm thấy chúng ta ôm kỳ vọng rất lớn với hài tử, tài nghệ của chính chúng ta cũng rất thanh tao. Không thể đơn giản, không thể phức tạp, phải có ngụ ý... Ừm, tốt nhất là để khi hài tử viết tên mình lên sẽ có thể cảm nhận được ý định của chúng ta.”

“...Yêu cầu này của nàng thật phức tạp…” Thẩm Yến tiếp lời: “Sợ rằng người bình thường không thỏa mãn được nàng đâu.”

Lưu Linh chống má, bởi vậy nàng mới muốn tự nghĩ đó.

Nàng thật sự rất thích hài tử, muốn làm một mẫu thân tốt, không để con mình tái diễn bi kịch của mình. Nàng khao khát thân tình từ lâu, mong cho con mình nhận được thứ mà mình chưa bao giờ có được. Thương bé, yêu bé, dạy bé, nuôi bé. Cuộc sống chầm chậm trôi, cha mẹ sẽ không tài nào kiểm soát được. Tuy nhiên Lưu Linh tin con của mình nhất định sẽ rất biết ơn khi có cha mẹ như mình và Thẩm Yến.

Bước đầu tiên là cần một cái tên thật hay.

Ngày ngày Lưu Linh lật tự điển, cố gắng nghĩ ra một cái tên hay cho hài tử. Bởi tri thức về đặt tên quá lớn, phải chú ý ngũ hành bát quái, phải chú ý canh giờ ra đời, còn phải chú ý xem nó có thể có nghĩa khác không. Vì nghiên cứu cái này, tóc Lưu Linh sắp bạc trắng vì băn khoăn rồi.

Nàng ưỡn cái bụng to, hành động kiên trì phải lật tự điển đã làm Thẩm Yến cảm động.

Thẩm Yến khuyên: “Được rồi, ta sẽ nghĩ tên, nàng đi nghỉ ngơi đi.”

“Vừa phải đơn giản vừa phải phức tạp. Vừa phải có ngụ ý tốt đẹp để người ta có thể nhìn ra tài nghệ tao nhã của chúng ta, cũng phải khiến hài tử của chúng ta cảm nhận được tài nghệ cao siêu của chúng ta, con không thể sánh được.” Lưu Linh nhấn mạnh.

Thẩm Yến gật đầu: “Được, ta biết rồi.”

Lưu Linh thở dài nhìn Thẩm Yến, ngay cả điều kiện kỳ quái và phức tạp đó mà chàng cũng tiếp nhận được, chàng thật là lợi hại.

Vì có Thẩm Yến giúp đỡ nên Lưu Linh yên tâm. Nàng muốn để mình ngạc nhiên, bởi vậy không hỏi Thẩm Yến sẽ nghĩ tên gì cho hài tử.

Sau mười tháng hoài thai, trải qua cả đêm đau đớn, Lưu Linh thuận lợi sinh ra một đứa con khiến cả nhà vui mừng.

Mấy ngày sau, tên của hài tử được quyết định.

Thẩm Thần Hi.

Lưu Linh nhìn xung quanh, ngụ ý không tệ, cũng rất tao nhã. Nhưng “Sao chàng biết nhi tử có thể cảm nhận được tài nghệ siêu đẳng của chúng ta chứ?”

Thẩm Yến xoa đầu nàng, cười đáp: “Không lừa nàng đâu, con sẽ cảm nhận được thôi.”

Thẩm Thần Hi khoẻ mạnh lớn lên. Vào lúc bốn tuổi, lần đầu tiên cậu bé cầm bút viết tên của mình. Cậu bé cảm nhận sâu sắc được tài nghệ cao siêu của cha mẹ mình rồi —— số từ trong tên cậu không tính là nhiều nhưng với một hài tử bốn tuổi thì kết cấu của chúng rất phức tạp!

Chẳng những tới ba từ, từ “Hi” (曦) cuối cùng này có dạng chữ thật chen chúc...

Lần nào Thẩm Thần Hi cũng gần như viết tên mình thành một vệt đen thui.

Nhìn cái tên đơn giản và hào phóng của người ta, nhìn lại tên của mình, Tiểu Thần Hi khóc lóc về nhà tìm cha mẹ —— “Có thể sửa tên cho con không ạ? Con không muốn tên là Thẩm Thần Hi!”

Lưu Linh nhìn phu quân của mình một cách kính nể —— quả nhiên là một cái tên rất hay. Tất cả yêu cầu của nàng Thẩm Yến đều làm được hết.

Phu quân của nàng, đúng là lợi hại quá đi mất!

Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện