Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 68


trước sau

Đèn đồng Chu tước, đèn đồng mạ vàng, ngoài phòng có tuyết lớn từ từ tung bay, phủ trên mái nhà và mặt đất, trắng muốt một mảng. Cái loại sạch sẽ thuần khiết này không hợp với sự lạnh lẽo u ám trong phòng.

Thẩm Yến chính thức lấy thân phận Cẩm Y Vệ đến thăm vợ chồng Quảng Bình Vương.

Lưu Linh đi vào đại sảnh ngồi ở một bên, nhận lấy trà mà thị nữ đưa tới, nhàn nhã thưởng thức, đã không có ý định thỉnh an vợ chồng Quảng Bình Vương thì nàng cũng không có tự mình đi giới thiệu ý định của Thẩm đại nhân. Chỗ nàng ngồi ở gần cửa, quay đầu lại là có thể thưởng thức cảnh bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ. Dáng vẻ này của nàng rõ ràng là dáng vẻ xem náo nhiệt.

Đối với phu thê Quảng Bình Vương, xưa nay Lưu Linh chưa bao giờ lễ phép, mọi người đều đã quen. Nhưng trước mặt người ngoài, Lưu Linh làm mất mặt công khai như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy xấu hổ tức giận.

Quảng Bình Vương miễn cương nặn ra một câu từ kẽ răng: “Đa tạ Thẩm đại nhân đưa tiểu nữ trở về, chỉ là sắc trời đã tối, thứ cho bổn vương không chiêu đãi.” Ông ta bày ra tư thế tiễn khách.

Ông ta nghe được giọng nói trong trẻo lành lạnh của thiếu nữ, dịu dàng lưu luyến hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng của ngày thường: “Không sao, Thẩm đại nhân, tối nay chàng ở lại là được rồi. Họ không chiêu đãi chàng, ta chiêu đãi.”

“Lưu Linh!” Quảng Bình Vương tức giận đến đỏ bừng mặt, nữ nhi của ông ta lại nhìn chằm chằm chén trà trong tay, hoàn toàn không để ý tới ông ta.

Sau bình phong, ba đứa trẻ Lưu Nhuận Dương, Lưu Nhuận Bình và cả Lưu Tương chen chúc nhau, mặc cho nhũ mẫu nói như thế nào cũng không chịu đi, nhất định phải nghe lén lời người lớn nói chuyện.

Lưu Nhuận Bình vội vàng nói: “Không được! Ta sẽ nói chuyện thay đại tỷ! Chắc chắn là phụ mẫu lại muốn nói tỷ ấy. Nếu hôm nay ta không nghịch ngợm thì đại tỷ sẽ không gặp Thẩm đại nhân...”

“Đệ gấp cái gì, gấp cái gì?” Phía sau cổ áo của cậu bị tỷ tỷ Lưu Tương nhấc lên, trào phúng cười: “Đệ cứ luôn nói chuyện giúp nàng ta thì tính là gì? Ai mới là ca ca tỷ tỷ ruột thịt của đệ?! Có phải nàng ta đã bỏ bùa đệ rồi không, nếu không thì đệ bị nàng ta lừa gạt nhiều lần như vậy mà sao còn giúp nàng ta nói chuyện? Hiện tại bị phụ mẫu bắt được đang làm bậy cùng nam nhân khác, thật sự là đáng đời!”

“Tỷ mới là người ghen tị!” Giọng nói Lưu Nhuận Bình cao lên, không cam lòng khi nghe đại tỷ bị người ta nói như vậy: “Tỷ thì biết cái gì? Đại tỷ ...”

“Suỵt suỵt suỵt!” Hai đứa trẻ mỗi đứa một lời, bị đại ca Lưu Nhuận Dương chặn lại. Lưu Nhuận Dương nghiêm túc cúi đầu nhìn hai người bọn họ: “Muốn nghe lén thì ngoan ngoãn một chút cho huynh, đừng để phụ mẫu phát hiện.”

Mà tiền sảnh, bầu không khí đã đến tình trạng cực kỳ ngột ngạt.

Thẩm Yến nói: “Ta có chút nghi vấn đối với hôn sự của Quận chúa, muốn thảo luận với vương gia một chút.”

“Thảo luận? Ngươi lấy tư cách gì thảo luận với bổn vương? Nói thế nào thì A Linh cũng là nữ nhi của ta, liên quan gì đến ngươi?” Quảng Bình Vương tức giận khó thở.

Giọng Thẩm Yến bình tĩnh” “Ta lấy thân phận Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ nói chuyện với vương gia.”

“Cẩm Y Vệ thì sao? Đúng, quyền thế ngập trời. Nhưng bổn vương hoàn toàn không liên quan gì đến Cẩm Y Vệ các ngươi, các ngươi không quản được bổn vương.” Quảng Bình vương nói: “Thẩm Yến, ta dứt khoát nói thẳng, A Linh chắc chắn phải gả đến Di Cổ quốc, ngươi đừng nghĩ nữa. Ngươi rất lợi hại, đào hố từng bước cho Lục gia nhảy vào, khiến bổn vương và Lục gia cùng rơi vào thế bị động. Có điều như vậy thì sao? Bổn vương nói đến đây rồi —— ta thà rằng gả A Linh đến đất khách xa nhà cũng tuyệt đối không gả cho ngươi! Chỉ nói tới chuyện ngươi làm với nhà họ Lục, ngươi đừng nghĩ nữa!”

Quảng Bình Vương chưa bao giờ dịu dàng với Lưu Linh, vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ, không kiên nhẫn. Nhưng ngàn vạn phụ mẫu trên đời, mỗi người giáo dục con cái của họ theo những cách khác nhau, không ai nỡ phủ nhận tấm lòng yêu thương nữ nhi của phụ mẫu. Nhưng chỉ với câu nói hôm nay của Quảng Bình Vương thì đã khiến sắc mặt người hầu trông coi khẽ biến.

Lưu Linh ngồi ở chỗ đó uống trà cũng có sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng so với sự khác thường của người khác thì nàng như vậy lại có vẻ lạnh nhạt. Nàng từ từ mỉm cười: Nàng đã sớm biết cách nhìn của phụ thân đối với mình, nhưng thực sự nghe thấy thì đây là lần đầu tiên.

Quảng Bình Vương phi lập tức đằng hắng một tiếng, thấp giọng khiển trách: “Vương gia, chàng đang nói cái gì vậy? Người không biết còn tưởng rằng chàng đang bán nữ nhi đấy. Ta biết chàng quan tâm A Linh nên mới vì A Linh mà lo lắng nhiều như vậy, nhưng người khác làm sao biết được? Tính tình chàng quá nóng nảy nên mới luôn khiến A Linh tức giận. A Linh, con đừng trách phụ thân con... Thẩm đại nhân, cũng xin ngươi đừng cười chê.”

Bà ta gắng gượng mà làm lời nói trở nên toàn vẹn.

Thẩm Yến thờ ơ lên tiếng: “Ta không chê cười. Vương gia có thái độ như thế nào với Quận chúa cũng không liên quan gì tới ta. Ta đến đây chỉ là vì tra được một vài chuyện không đúng, cần phải đối chất với vương gia một phen.”

“Thẩm đại nhân đang thẩm vấn bổn vương?” Sắc mặt Quảng Bình Vương khó coi. Cho dù ông ta không được sủng ái nhưng cũng là một vương gia. Thẩm Yến như thế là thật sự không để ông ta vào mắt.

Thẩm Yến từ chối cho ý kiến: “Mấy tháng trước ta chấp hành nhiệm vụ nên không ở Nghiệp Kinh, sau khi trở về nghe nói Định Bắc lão Hầu gia bệnh nặng ở trên giường, lại nghe nói Định Bắc Hầu phủ và Quảng Bình vương phủ nhiều năm không lui tới lại một lần nữa qua lại thân thiết, điều này khiến ta không thể không suy nghĩ thêm vài phần. Hơn nữa chuyện Lục gia suy tàn, ta hoài nghi vương gia và Hầu gia liên thủ, hạ độc lão Hầu gia, làm cho ông ấy nằm liệt giường không dậy nổi.”

“...!” Chiếc tách trong tay Lưu Linh phát ra tiếng va chạm lộn xộn rõ ràng, nàng không thể tin mà ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Quảng Bình Vương.

“Làm càn! Nói hươu nói vượn! Thẩm Yến, Cẩm Y Vệ các ngươi không thể định tội người ta bừa bãi như vậy được!” Quảng Bình Vương tức giận đến mức ngửa ra sau, tay run rẩy: “Nếu ngươi làm bậy như vậy, bổn vương nhất định phải vào kinh, đi cáo trạng các ngươi!”

“Ngày lão Hầu gia bệnh nặng, vương gia chưa từng gặp ông ấy sao?”

“Có gặp, nhưng sau đó...”

“Ta nghe nói vương gia và lão Hầu gia đóng cửa nói chuyện hồi lâu, sau khi đi ra, vẻ mặt lão Hầu gia đã không tốt.”

“Tuy là thế, nhưng từ trước đến nay quan hệ giữa nhạc phụ đại nhân và bổn vương đều như thế...”

“Mẫu thân của ta lúc trước đã từng nói chuyện vài lần với lão Hầu gia, tuy ông ấy có mâu thuẫn nhưng cũng không mãnh liệt. Nhưng vương gia chỉ gặp mặt một lần...”

“Người cuối cùng gặp lão Hầu gia chính là A Linh! Không phải bổn vương!”

“Ta có thể suy nghĩ là vương gia hạ độc trước, đã tính toán thời cơ xong xuôi, để độc tính kịp phát tác vào lúc Quận chúa ở đó. Vương gia mất đi đồng bọn hợp tác Lục gia này thì bèn nóng lòng hòa hảo lại với Định Bắc Hầu phủ. Nhưng ta từng nghe người ta nói, lão Hầu gia nói, ông ấy còn sống một ngày thì tuyệt đối không thể một lần nữa giao hảo với Quảng Bình Vương phủ. Nhưng lão Hầu gia cố chấp như thế cũng đã hạn chế sự phát triển của Hầu phủ, làm cho Hầu gia tân nhiệm bất mãn đủ kiểu. Thế là, hai người các ngươi cùng nhau tìm cách, hai bên bằng lòng...”

“Đây chỉ là lời nói một phía của Thẩm đại nhân!” Quảng Bình Vương tức giận không chịu nổi, quay đầu nói với Vương phi đang tái mặt lui về phía sau: “Cẩm Y Vệ bọn họ từ trước đến nay đều như thế, vương phi nàng phải tin tưởng bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không hại phụ thân nàng...”

“Xem ra vương gia có phê bình về quá trình điều tra vụ án của Cẩm Y Vệ, nhưng trước khi rời khỏi Nghiệp Kinh, ta đã nhờ thuộc hạ áp giải mấy hạ nhân Hầu phủ. Đồng thời, bệnh của lão Hầu gia, ta cũng đã phái Thái y đi kiểm tra...”

“Thẩm Yến! Đây là việc của nhà chúng ta! Liên quan gì tới ngươi!”

“Không có liên quan gì tới ta. Nhưng chuyện Cẩm Y Vệ muốn điều tra, ai có thể giấu giếm được?” Thẩm Yến lạnh lùng nhìn lại: “Công việc của ta, vương gia có quyền gì nghi ngờ chất vấn?”

Sắc mặt Quảng Bình Vương khó coi, ông ta thầm hận bệ hạ vì đã cho Cẩm Y Vệ quyền lực quá lớn, trong lòng hoảng loạn. Lưu Linh vốn không tin tưởng ông ta, hiện tại nàng dùng thái độ ác liệt đối với ông ta, ông ta cũng thấy không hề gì; nhưng Quảng Bình Vương phi vẫn tín nhiệm ông ta, hiện tại nhìn ông ta như nhìn người xa lạ.

Quảng Bình vương tức giận công tâm: “Bổn vương không mưu sát lão Hầu gia! Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lí do. Bổn vương không còn gì để nói!”

“Vương gia bây giờ không còn lời nào để nói, ngày đó ngươi vì gán cái thanh danh mưu hại ngoại tổ phụ cho nữ nhi ruột của mình mà có thể nói là đã dốc hết sức!” Giọng nói của Thẩm Yến dần dần bình tĩnh, cực kỳ tĩnh lặng, nhưng lại mang theo sự nguy hiểm và đáng sợ ẩn nhẫn: “ ‘Có chuyện gì mà ta không dám làm? Ngay cả phụ mẫu ta mà ta cũng dám giết!’ Những lời này, tuy ta không có mặt tại hiện trường, cho dù đã qua rất lâu nhưng khi ta điều tra thì rất nhiều người đều nhớ rõ câu này. Nếu không phải vương gia ngươi cố ý tuyên truyền ra bên ngoài, cách một cánh cửa, ai biết Quận chúa nói cái gì? Chẳng lẽ nàng ấy lại đứng ở cửa và hô lên cho tất cả mọi người nghe sao?”

Bông tuyết bay vào cửa sổ, rơi trên mặt đất rồi hóa thành giọt nước. Căn phòng ngột ngạt, đã không còn ai chú ý tới tuyết bay vào.

Thẩm Yến đè lông mày xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm, thẳng thắn mà nặng nề. Giọng nói của chàng lúc thì bình tĩnh lạnh lẽo và nghiêm nghị, cường độ càng ngày càng nặng, đè ép người đối diện đến mức gần như không thở nổi: “Có đôi khi ta không thể không hoài nghi, Quận chúa có phải là nữ nhi ruột của ngài hay không!”

Khuôn mặt của Lưu Linh đã tái nhợt, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Quảng Bình Vương, mang theo thù hận và phẫn nộ. Nàng biết quan hệ giữa mình và Quảng Bình Vương không tốt, nhưng ngoại tổ phụ vô tội mà? Sao bọn họ dám động đến đến ông lão đáng thương đã mất đi tất cả?

“Ông trả thù ta sao?” Lưu Linh thì thào: “Bởi vì khi còn nhỏ ta muốn giết các người?”

“Nói hươu nói vượn!” Quảng Bình Vương phản bác như thế” “Toàn là nói bậy!”

“Ngươi nói bậy! Phụ thân của ta không phải là người như vậy!” Trong lúc đang xảy ra xung đột ở sảnh trước, mấy hài tử từ phía sau bình phong chạy ra ngoài, đứa nhỏ nhất kia luống cuống, không biết nên giúp ai, hai đứa lớn hơn lại đồng loạt đứng bên cạnh Quảng Bình Vương, giận dữ với Thẩm Yến” “Cái tên xấu xa nhà ngươi! Quyến rũ đại tỷ, còn đổ oan cho phụ thân ta...”

“Câm miệng!” Lưu Linh trầm giọng” “Còn dám nói chàng một tiếng nào thì các ngươi ai cũng đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!”

“Ngoan, đi xuống hết đi,” Bởi vì mấy đứa trẻ đến, Quảng Bình Vương phi bình tĩnh một lát, dịu dàng trấn an bọn họ: “Phụ mẫu và Thẩm đại nhân đang bàn chính sự, các con đừng xen vào.” Bà ta dùng thái độ cứng rắn bảo thị nữ dẫn người xuống. Lúc này đây thuận tiện đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài.

Đóng cửa lại, Quảng Bình Vương phi thay đổi giọng điệu thương lượng nhu hòa” “Thẩm đại nhân, ta biết ngươi vì rửa sạch tội lỗi cho A Linh mà đã dốc hết sức. Nhưng lời nói của Thẩm đại nhân thật sự khó bề tưởng tượng nổi, cũng không thể tin được. Nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ không bởi vì hiểu lầm như vậy mà giáng tội cho vương phủ chúng ta, Thẩm đại nhân cần gì phải như vậy?”

Quảng Bình Vương cũng trầm giọng cười lạnh: “Ngươi từng bước một tới gần, không phải chỉ là muốn cùng ta đàm phán hôn sự của A Linh sao? Với thái độ của ngươi bây giờ, ngươi vĩnh viễn đừng hòng!” Không sai, thê tử nói đúng, Hầu phủ không thừa nhận, Quảng Bình Vương phủ không thừa nhận, cứ xem như Cẩm Y Vệ có lợi hại hơn đi chăng nữa thì bệ hạ cũng phải cho những người hoàng thân quốc thích bọn họ đây mặt mũi chứ?

“Đương nhiên là vương phi cảm thấy ta đang rửa tội cho Quận chúa, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, chẳng lẽ vương phi chưa bao giờ tò mò, một đứa trẻ bảy tám tuổi, vì sao nàng ấy muốn giết phu thê các ngươi?”

“... Sau khi mẫu thân A Linh qua đời, tinh thần của nó vẫn luôn không bình thường, chuyện này có gì lạ.” Sắc mặt Quảng Bình Vương phi hơi cứng lại mất tự nhiên, bà ta né tránh vẻ mặt thăm dò của Thẩm Yến.

“Vậy nếu ta nói cho vương phi biết, Quận chúa như thế là vì trả thù thì sao?” Thẩm Yến nhàn nhạt nói: “Ngươi và vương gia âm thầm qua lại, chưa đến một năm đã mang thai. Ta một lần nữa hoài nghi, cái chết của tiên vương phi, có liên quan đến hai người các ngươi!”

Trên trời nổ một tiếng sấm, mọi người ở đây đều bị làm cho mặt mũi trắng bệch, u ám như quỷ.

“Nói bậy! Ngươi nói hươu nói vượn! Vương gia nói đúng, Cẩm Y Vệ các ngươi ăn nói lung tung! Khó trách mọi người trong thiên hạ đều sợ các ngươi, các ngươi không phải người...” Vương phi Quảng Bình lập tức giống như bị điên, luôn miệng mắng chửi. Bà ta vô cùng kích động, nếu không phải bị Quảng Bình vương giữ chặt ngăn cản thì bà ta hận không thể nhào tới, băm Thẩm Yến thành trăm mảnh: “Đó là tỷ tỷ của ta! Là tỷ tỷ ruột của ta! Ngươi cho rằng ta là loại người độc ác sao? Làm sao ta có thể giết tỷ tỷ ruột của mình được? Nếu ta cực kỳ độc ác thì mấy năm nay, làm sao ta có thể đối xử tốt với A Linh, làm sao có thể...”

“Vương phi nói đùa,” Từ đầu đến cuối, cảm xúc của Thẩm Yến đều rất bình tĩnh” “Mấy năm nay, ngươi đối đãi với Quận chúa như thế mà lại nói là rất tốt sao? Tuy là tốt, chẳng lẽ không phải là một hình thức bồi thường khác?”

Trước khi Vương phi Quảng Bình phản bác, Thẩm Yến nói: “Năm đó vụ án tiên vương phi tử vong, người cũ ở lại không nhiều. Ta tra được có một Tôn lão đầu bị Lục Minh Sơn mang đi... Vì điều tra rõ chân tướng, ta đã điều người từ Lục gia ra, tin tưởng ông ấy sẽ đến Giang Châu nhanh thôi. Tất cả chứng cứ, đương nhiên sẽ giống như kéo tơ bóc kén, để lộ ra chân tướng từng chút một.”

“Ngươi! Ngươi!” Quảng Bình Vương phi run rẩy cả người. Trong mắt bà ta đều vẻ hoảng sợ, bà ta chỉ không ngừng lẩm bẩm” “Ta không giết tỷ tỷ, cái chết tỷ tỷ không liên quan đến ta! Ngươi đừng hòng vu khống ta! Năm đó đều đã điều tra rõ ràng rồi, sớm đã có kết luận, là A Linh hại chết tỷ tỷ, không liên quan đến ta, không liên quan đến ta! A Linh, A Linh... Đúng, A Linh!” Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Quảng Bình Vương phi nhào tới, ánh mắt sáng đến mức khiến lòng người rét run: “Ngươi nói cho Thẩm đại nhân đi! Ngươi nói cho hắn biết! Ngươi nói đi! Tỷ tỷ bị ngươi hại chết! Tinh thần ngươi không bình thường, ngươi còn muốn giết ta và phụ thân ngươi! Ngay cả ngoại tổ phụ ngươi cũng không buông tha! Ngươi nói đi! Đây đều là do ngươi làm!”

Vai Lưu Linh bị Quảng Bình Vương phi đè lại, đối phương điên cuồng, còn không bình thường hơn cả nàng.

Tuyết bay vào, theo gió xuyên qua rèm rơi trên mặt thiếu nữ. Thân thể Lưu Linh như ngọc, uy đọa* như mây, đối với cơn thịnh nộ và nóng nảy của Quảng Bình Vương phi, nàng im lặng không nói.

*Tên một kiểu tóc

“Ngươi nói đi, nói đi!” Quảng Bình Vương phi càng nói càng thê lương, bà ta giữ lấy vai Lưu Linh, ấn móng tay vào, đẩy Lưu Linh lui về phía sau khiến Lưu Linh nhíu nhíu mày.

Tay của Quảng Bình Vương phi bị bắt lại, người phía sau ngăn cản đẩy bà ta, bà ta lảo đảo rồi ngã về phía sau. Bà ta nhìn lại, thanh niên đứng trước người Lưu Linh, bảo vệ thiếu nữ tái nhợt như giấy kia.

Quảng Bình Vương phi bình tĩnh nhìn Lưu Linh, oán khí trong mắt dần nặng nề, giọng nói ban đầu của bà ta bởi vậy mà trở nên thảm thiết đáng sợ: “Đã qua nhiều năm như vậy, đã qua nhiều năm như vậy! Tất cả chúng ta đều đã rất cố gắng, chúng ta đều đã quên chuyện đó! Tại sao ngươi không thể quên được? Tại sao chỉ có một mình ngươi không chịu bước ra khỏi bóng tối đó?”

“Lưu Linh, vì sao ngươi không chịu buông tha cho mình, cũng không chịu buông tha chúng ta?!” Bà ta kêu lên thảm thiết, từng chữ từng chữ đẫm máu và nước mắt. Kêu đến mức giọng khàn đi, hơi nước mông lung trong đôi mắt, ép ra trước mắt.

Bà ta ngã lên người trượng phu, được trượng phu đau lòng ôm vào lòng.

Lưu Linh bước ra từ sau lưng Thẩm Yến, nhìn Quảng Bình Vương vừa trấn an vương phi vừ giận dữ mắng họ. Lưu Linh nhẹ giọng nói: “Các người đều đã quên hết rồi sao? Tại sao ta không thể quên được? Tại sao ta không thể thoát khỏi bóng tối như các người? Tại sao ta nhất định phải nắm lấy việc đã qua
không chịu buông?”

Sắc mặt nàng lạnh lẽo: “Có người làm tổn thương ta, có người muốn giết ta, có người đã liên thủ với ta, cùng nhau giết mẫu thân ta. Làm sao ta có thể quên? Cả đời ta đều không thể quên được.”

Mọi người luôn luôn nói: “Người khác quên, người khác đều không để ý, tất cả mọi người đã buông bỏ, tại sao chỉ có ngươi không thoát ra được, chỉ có ngươi ngủ trong vực thẳm, không ai có thể gọi được? Ngươi nhất định phải bắt những người xung quanh đau đớn chung với ngươi sao?”

Lưu Linh nói: Không sai!

Chuyện đã xảy ra, chuyện đã từng xảy ra, đến thời khắc nhắm mắt lại, vĩnh viễn cũng không thể nào quên! Muốn chuộc tội? Nằm mơ! Nàng cộng sinh với quá khứ, nàng mãi mãi nhớ rõ việc đó, bọn họ phải tra tấn lẫn nhau, ai cũng đừng hòng an tâm!

“Thẩm Yến! Rốt cuộc thì mục đích của ngươi là gì?!” Quảng Bình Vương giở giọng căm hận. Thẩm Yến tựa như ma quỷ, hắn mới đứng ở đây không bao lâu đã làm cho cái nhà này phá tan thành từng mảnh, mưa gió phá vỡ sụp đổ: “Ngươi nhất định phải chia rẽ cả nhà chúng ta sao? Ngươi còn có lương tâm không?”

Lưu Linh đứng ở cửa sổ, tĩnh lặng nhìn phu thê Quảng Bình Vương hoảng sợ như tôm tép nhãi nhép. Nàng quay đầu, nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài. Màu trắng đầy trời đầy đất, mà ký ức xa xưa kia ùa tới, trong nháy mắt tựa như nước lũ, bất ngờ không kịp đề phòng.

Thẩm Yến nhìn về phía nàng.

Quảng Bình Vương phi sắp sụp đổ rồi, Quảng Bình Vương đỡ bà ta ngồi xuống, vừa vội vừa tức, cũng bởi vì Thẩm Yến ở đây mà không dám gọi người tới, chỉ sợ chuyện xấu nhà mình bị người ta nghe được. Những bí mật chôn cất nhiều năm kia, những chuyện đã có thể giấu giếm cả đời bị người ta vạch trần như vậy. Bọn họ oán hận tức giận, nghĩ tại sao đời này lại có người độc ác như vậy?

Bọn họ lại chưa từng kiểm điểm lại bản thân.

Luôn luôn cảm thấy rằng mình mới là thánh nhân.

Thật lố bịch.

Thẩm Yến thấp giọng hỏi nàng: “Có lạnh không?”

Lưu Linh giật mình rồi chậm rãi lắc đầu, nàng đột nhiên hạ quyết tâm, giữ chặt tay Thẩm Yến” “Thẩm đại nhân, chàng đi theo ta.”

Nàng không để ý tới đôi phu thê đã không thể chấp nhận nổi ở tiền sảnh nữa mà mang theo Thẩm Yến trở về viện của mình. Viện của nàng, thật ra chính là nơi mà năm đó mẫu thân nàng ở trước khi chết.

Không thể mở tông miếu, Lưu Linh chỉ có thể ngồi bên hồ, mượn cơ hội này nhớ mẫu thân mình.

Nàng ngồi dựa vào lòng Thẩm Yến, nhìn qua nước hồ trắng lóa như tuyết, nhớ lại chuyện năm đó.

Tất cả mọi người không muốn điều tra rõ ràng sự thật là bởi vì có quá nhiều người liên quan, mỗi người đều có tư tâm riêng của mình.

“Chiều hôm mẫu thân ta còn sống, thật ra bà ấy đang bị bệnh. Thân thể bà không tốt, đã bị bệnh từ lâu. Nhưng buổi chiều hôm đó rất có tinh thần, nhất định phải làm canh hoa mai, cho phụ thân ta một bất ngờ. Bà ấy mang theo ta cùng đi tìm phụ thân ta, muốn làm cho phụ thân ta vui vẻ. Ta và mẫu thân ta ở phía sau bình phong nhìn thấy phụ thân ta và di mẫu lúc ấy, hiện tại là Quảng Bình Vương phi ôm nhau, khó mà tách rời.”

Khi đó nàng mới năm tuổi, không hiểu chuyện gì cả, trong lúc ngây thơ ngơ ngác chỉ biết vẻ mặt mẫu thân ảm đạm, toàn thân giống như mất đi sức lực.

Niềm vui có nhiều hơn nữa thì cũng bởi vì vậy mà bị phá vỡ.

Sau đó, chính là bên hồ, mẫu thân và nữ nhi cãi nhau.

Sau đó, mẫu thân qua đời, Lưu Linh nhớ từng chi tiết nhỏ của ngày hôm đó. Nàng không hiểu tại sao di nương lại trở thành mẫu thân, không hiểu vì sao mẫu thân lại đau khổ như vậy.

Khi nàng đã hiểu thì việc nàng muốn làm chính là giết đôi cẩu nam nữ kia, báo thù thay cho mẫu thân nàng.

Nàng có lỗi, không nên làm mẫu thân buồn; nhưng đôi cẩu nam nữ kia, họ cũng có lỗi!

Họ cùng nhau ép chết mẫu thân của Lưu Linh.

Định Bắc Hầu phủ năm đó có một đích nữ chết đi, làm sao lại chịu để yên? Điều tra thì lại phát hiện ra một nữ nhi khác không thoát khỏi liên quan.

Vì bảo vệ người nữ nhi còn sống sót, Định Bắc lão Hầu gia và Quảng Bình Vương liên thủ phong tỏa tin tức, không cho phép ai nói ra, ai cũng không thể đề cập tới. Tất cả những người biết sự thật đều bị giải quyết một cách bí mật.

Quảng Bình Vương tìm được tình yêu đích thực của mình, thê tử chướng mắt kia cũng đã chết, cuộc sống của ông ta lại đi vào quỹ đạo. Điều đáng tiếc duy nhất là nữ nhi kia của ông ta vẫn còn sống.

Lão Hầu gia vì bồi thường nên đối tốt với Lưu Linh gấp bội.

Nhưng điều đó có ích lợi gì?

Tất cả mọi người đều là hung thủ, đều là tội phạm, đều đang bao che cho nhau.

Không ai vô tội.

Thật là hài hước.

Bây giờ nghĩ lại, Lưu Linh cũng cảm thấy buồn cười.

Gia đình của nàng là một gia đình như thế. Nhìn thêm một cái cũng khiến cho nàng buồn nôn, làm cho nàng ghê tởm. Nàng cam tâm tình nguyện cùng chết chung với cái gia đình như thế này!

Nhưng nàng đã không làm vậy.

Lưu Linh không nói toàn bộ chuyện với Thẩm Yến, nàng chỉ nhắc tới chuyện mẫu thân mình còn sống một cách ít ỏi. Nhưng Thẩm Yến lại thật sự điều tra, qua một thời gian ngắn, toàn bộ Cẩm Y Vệ đến, Tôn lão đầu cũng bị áp giải tới. Lúc trước Lưu Linh chưa bao giờ biết, trong viện của nàng còn cất giấu một bà bà câm, cũng là nhân chứng của sự việc năm đó.

Quảng Bình Vương phủ ngày ngày bất an, đắm chìm trong bầu không khí sợ hãi.

Cẩm Y Vệ nhúng tay vào việc này, tất nhiên bọn họ không được chết tử tế.

Phu thê Quảng Bình Vương cũng đã cãi nhau mấy ngày liền.

Một lần khi đi ngang qua, Lưu Linh nghe thấy giọng nói the thé của Quảng Bình Vương phi: “Cho nó! Cho nó hết đi! Đó là những gì chàng nợ nó! Chàng đưa hết cho nó đi!” Mà ngày hôm đó, Lưu Linh chẳng qua chỉ muốn một nữ đầu bếp mà thôi.

Mấy ngày sau, Quảng Bình Vương không chịu nổi tất cả áp lực nữa, ông ta mệt mỏi tìm tới Thẩm Yến, đầu hàng nhận thua: “Ta phải làm như thế nào thì ngươi mới có thể không tra tiếp, để chuyện năm đó qua đi như vậy?” Chứng cứ trong tay Thẩm Yến càng nhiều thì khả năng bệ hạ xử lý càng lớn. Quảng Bình Vương chưa bao giờ nhận được thánh sủng, nếu thật sự có chứng cứ xác thực thì bệ hạ không ngại giết gà dọa khỉ. Năm đó không điều tra, chẳng qua là mọi người cùng nhau giấu giếm, gây áp lực cho bệ hạ. Nhưng bệ hạ yêu thương Lưu Linh, ở một mức độ nào đó cũng là sự cảnh cáo đối với Quảng Bình Vương.

Mấy năm nay, quan hệ giữa Quảng Bình Vương và Trường Lạc Quận chúa vẫn luôn được bệ hạ sử dụng.

Không ai không biết.

Thẩm Yến nhìn vương gia đã thê lương hơn nhiều ở trước mặt, vương gia này có dã tâm bừng bừng, tham vọng đầy bụng, lại bởi vì sự hiềm nghi của bệ hạ mà không thể phát huy. Cho nên ông ta kết thông gia cùng Hầu phủ, kết thông gia cùng Lục gia, sau đó nữa lại bởi vì tư tâm của ông ta mà bị phá tan từng chút từng chút một. Chỉ trong vài ngày, sự thật bị chôn giấu nhiều năm bị moi ra khiến Quảng Bình Vương kiệt sức.

Ngoại trừ Lưu Linh thì không ai hy vọng chuyện năm đó bị tra ra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mình vô tội, đáng thương, bất đắc dĩ. Thế nên giao tất cả quá khứ cho một đứa trẻ. Từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, Lưu Linh đã phải chịu biết bao nhiêu áp lực. Mà phụ thân của nàng đã sớm quen, mỗi lần gặp phải chuyện phiền toái là đẩy lên người nữ nhi kia.

Chính là bị người đẩy xuống vực sâu như vậy, Lưu Linh còn trưởng thành thành dáng vẻ như bây giờ.

Trong trẻo cao quý nhưng không mất đi sự dịu dàng; cứng rắn mà không quên mong muốn ban đầu.

Trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn cố gắng sống, cố gắng tự cứu lấy mình, cố gắng theo đuổi chàng.

Trong lòng Thẩm Yến càng thêm thích nàng.

Vì Lưu Linh như vậy, Thẩm Yến vẫn không thể giết Quảng Bình Vương —— dù sao nhất mạch tương liên, Quảng Bình Vương mà chết thì tất nhiên Lưu Linh sẽ bị liên lụy.

Thẩm Yến nói với Quảng Bình Vương: “Ta có thể không điều tra tiếp, nhưng sau này bất cứ chuyện gì của Quận chúa, các ngươi không thể can dự vào.”

Quảng Bình Vương ngạc nhiên nhìn thanh niên này: Ông ta chorằng ít nhất thì Thẩm Yến sẽ đề nghị ông ta nghĩ cách hủy bỏ hôn sự của Lưu Linh. Nhưng không. Thẩm Yến chỉ yêu cầu bọn họ tránh xa A Linh một chút, đừng quản đến A Linh.

Đây cũng là điều Lưu Linh hy vọng.

Quảng Bình Vương im lặng một lúc lâu rồi gật đầu. Trong lòng ông ta áy náy với A Linh, nhưng chỉ có một chút như vậy, lại còn thường xuyên quên mất. Ông ta không xứng làm phụ thân, có lẽ A Linh đi theo Thẩm Yến sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Yến đi tìm Lưu Linh.

Trong trời đông tuyết phủ, Lưu Linh cởi giày và tất, ngồi bên hồ lớn, đôi chân trắng như tuyết duỗi trong nước, hất nước chơi đùa. Tuyết vẫn còn bay trên bầu trời, các thị nữ đốt lửa phía sau thỉnh thoảng nhìn Quận chúa một cái, không dám đồng ý với hành vi của Quận chúa: Trời lạnh như vậy mà duỗi chân chân vào nước, người không lạnh sao?

Thật ra thì Lưu Linh còn muốn nhảy xuống nước bơi nhưng bị mọi người liều sống liều chết ngăn cản.

“Lưu Linh!” Nàng nghe thấy người nào đó hạ giọng, giọng điệu tức giận.

Nàng “Ơ” một tiếng, vội vàng co chân lên, quay đầu thì đã nhìn thấy Thẩm Yến đứng ở phía sau nàng. Lưu Linh ngửa đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn chàng, bình tĩnh mà thản nhiên, nàng nhìn đến mức chàng thấy mềm lòng.

Chàng ngồi xổm trước mặt nàng, nâng nàng lên ôm vào lòng, cúi người giúp nàng mang giày và tất. Lưu Linh ôm vai chàng, trong mắt có sự đắc ý —— nàng biết, mỗi khi ánh mắt nàng trống rỗng “Trời đất mênh mông, một mình ta tự lực cánh sinh” thì Thẩm Yến đều sẽ bị nàng đả động.

Lần nào cũng đúng.

Hơi thở của Thẩm Yến phả vào cổ nàng, khiến nàng co rúm lại: “Năm đó mẫu thân nàng bị phụ thân nàng mưu sát. Quảng Bình Vương phi không hề hay biết.”

“... Ừm. “Lưu Linh vùi trong lòng chàng, lười biếng, giống như mèo con, ngoan ngoãn đáp một tiếng mềm mại như thế.

“Nghe ta nói,” Thẩm Yến để nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt mình: “Mẫu thân nàng không phải do nàng hại chết. Sau khi nàng đi, phụ thân nàng đã gặp bà ấy. Mấy năm nay, phụ thân nàng vẫn luôn giấu giếm nàng chuyện này, cũng gạt vương phi chuyện này. Ông ta đổ lỗi cho nàng để chứng minh sự vô tội của ông ta và vương phi. Nhưng bọn họ cũng không trong sạch.”

“Ta biết,” Lưu Linh nói: “Thẩm Yến, ta biết cả.”

Nàng oán hận nhiều năm như vậy, sao lại không biết chứ? Nàng vẫn luôn rất tỉnh táo.

“Cho nên nàng không nên vì cái chết của mẫu thân nàng mà trả giá, nàng chỉ là bị phụ thân nàng lợi dụng thôi.”

Lưu Linh lắc đầu: “Ta là một trong những người hại chết mẫu thân của ta, ta biết.” Nàng cười một tiếng: “Ta luôn cảm thấy ta đáng chết.”

Khi nàng nói như vậy, cằm nàng đặt trên vai Thẩm Yến, lướt qua đầu vai Thẩm Yến, nhìn thấy bóng dáng mẫu thân nàng đang đứng giữa hồ. Lưu Linh đã trưởng thành thành một cô nương mười lăm tuổi, không, sắp mười sáu rồi. Mẫu thân nàng vẫn còn trẻ như vậy, yếu đuối như vậy, giống như đúc năm đó, đứng ở giữa hồ, mang theo hai mắt đẫm lệ vươn tay ra với nàng.

“Vậy tại sao nàng không chết đi?” Thẩm Yến ôn hòa hỏi nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Lưu Linh nhìn thẳng vào chàng: “Ta cảm thấy, mẫu thân ta không muốn ta chết, bà ấy muốn ta còn sống. Đúng không?”

“Đúng,” Thẩm Yến nói: “Nàng là một cô nương tốt, ta cũng hy vọng nàng còn sống. Nàng biết không?”

Trong bóng tối quanh co khúc khuỷu, gặp phải hạn hán hay lũ lụt, động đất hay hỏa hoạn, Lưu Linh đều không ngừng lăn lộn và leo lên. Lần lượt bị đánh gục, nàng lại đứng lên hết lần này đến lần khác. Chết dễ dàng biết bao, sống sót mới khó khăn, lại bởi vì gian nan mà quý trọng. Trong lúc trời sáng hay trời tối không ngừng, trong sự luân chuyển của mặt trăng và mặt trời, nàng cắn răng, không ngừng bước tiếp. Mặt đất đều là núi lở biển gầm nhưng bầu trời lại có trăng sáng chiếu rọi. Nàng đi về phía trước ngược chiều gió, một ngày nào đó, nàng sẽ đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy có người đang chờ nàng.

Lưu Linh không nói gì, nhìn chàng đưa tay đến trước mắt nàng.

Lưu Linh nói: “Ta không khóc.”

Thẩm Yến “Ừ” một tiếng nói: “Khóc đi, để cho ta thưởng thức một chút.” Không cần phải chịu đựng.

“...” Lưu Linh bị chọc cười, liếc chàng một cái.

Trong vòng ôm, Lưu Linh nghe được giọng nói u sầu ôn hòa của Thẩm Yến trầm thấp truyền đến, mấy chữ đó được chàng nói đến mức rung động tâm can —— “Ta thích nàng nhất, điều ta không buông bỏ được nhất chính là nàng.”

Lưu Linh cười, nụ cười ấm áp. Nàng cười nhạt, cười rất nhạt, cười đến nửa là vô ưu, nửa là bi thương. Đồng thời, giọt nước rơi xuống tay Thẩm Yến. Hốc mắt nàng ướt đẫm, nàng nói: “Ta biết chàng không thể buông bỏ được ta… Dù sao thì ta cũng hoàn mỹ như thế.”

Nàng chợt cúi người, hôn lên tay Thẩm Yến.

Một lát sau, Thẩm Yến rút tay về nhưng rút không ra. Chàng bị nàng làm cho bật cười: “Được rồi, bình thường một chút, có người nhìn đấy. Lưu Linh à, đừng liếm ta như chó con.”

Lưu Linh nâng đôi mắt ươn ướt nhìn chàng, nhìn đến mức có một ngọn lửa cháy lên trong lòng chàng. Nàng nói: “Một lát nữa.”

Một lát nữa thôi.

Để ta ở bên chàng thêm một lúc nữa. Trong khoảnh khắc đều không tách rời, trong chớp mắt cũng không hề chia xa. Để khoảng cách giữa tạm biệt và gặp lại trở nên xa cách như trời Nam đất Bắc, để sự thân mật giữa ta và chàng trở nên không còn kẽ hở.

Một lát nữa thôi.

Để nó mãi mãi tốt đẹp như vậy, để nó mãi mãi trở thành mãi mãi.

Ánh sáng trong trời tuyết rực rỡ chiếu theo đôi nam nữ yêu nhau ngốc nghếch này, họ ôm nhau trong trời đất ngập tràn băng tuyết, chờ đợi thế giới trầm luân.

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện