Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mấy ngày nay Uông Sở Sở rất yên tĩnh, không tiếp tục theo dõi tôi nữa, theo tin tức của Phạm Phạm, cô ta tìm được một công việc mới, dường như thật sự muốn buông bỏ Lâm Tân. Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho tôi biết rằng không đơn giản như vậy, cô ta nhất định đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó.
Chuyện của Lâm Tân không thể tiếp tục kéo dài nữa, trước khi chưa làm rõ bí mật của anh ta với Thẩm Hành Quang thì tôi không thể đụng vào anh ta, chỉ có thể để cho anh ta yên ổn mấy ngày.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì tôi sẽ đi gặp một người đặc biệt.
Khi cậu ấy ra khỏi sân bay, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ấy từ trong đám người, không vì điều gì khác mà khuôn mặt này của cậu ấy thật sự rất giống ba tôi. Tôi cho rằng ấn tượng của tôi với ba đã mơ hồ nhưng mãi đến khi thấy cậu ấy tôi mới biết rằng tôi chưa từng quên ba tôi, ông ấy vẫn luôn khắc sâu trong đầu tôi.
"Lương Tranh Tranh?"
"Đúng vậy, cậu là Uông Á Sâm?"
Cậu ấy gật đầu, tôi đưa cậu ấy đến bãi đỗ xe, dọc đường đi chúng tôi đều không nói gì nhiều. Tôi rất muốn mở miệng hỏi một câu, ông ấy có khỏe không, mấy năm nay ba tôi sống có tốt không. Nhưng lời đến bên miệng lại không nói nên lời.
"Ba chị còn sống không?" Lên xe, cậu ấy mở miệng trước, tôi vì câu hỏi của cậu ấy mà suýt chút nữa gây ra sự cố trên đường.
"Cậu hỏi tôi? Chẳng lẽ không phải là tôi nên hỏi cậu sao?"
Cậu ấy rất kinh ngạc: "Chị nói gì? Khi gặp chị tôi rất căng thẳng, thậm chí còn hơi bài xích, tôi chỉ muốn gặp ông ấy một lần, muốn gặp ba chị, cũng là ba của tôi."
Tôi dừng xe bên đường: "Đợi đã, để tôi bình tĩnh lại đã, ba tôi không sống cùng mấy người sao?"
"Chị nói gì vậy? Không phải ông ấy vẫn luôn lựa chọn các người sao?"
Tôi lắc đầu: "Ngày 10 tháng 12 năm 1991 đó, ba tôi chuẩn bị bỏ trốn cùng người khác, đó không phải mẹ cậu sao?"
Cậu ấy suy nghĩ: "Đúng, là mẹ tôi, lúc đó bà ấy đã mang thai tôi. Nhưng bà ấy không nói vói ba, bà ấy muốn đợi hai người bắt đầu một cuộc sống mới thì sẽ nói cho ông ấy. Nhưng buổi tối hôm đó ba không xuất hiện, mẹ tôi đau lòng một mình đi Ninh Ba."
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trống rỗng, tôi mở cửa sổ xe ra, để cho gió lạnh thổi vào, sau khi tỉnh táo bình tĩnh lại, tôi hỏi cậu ấy: "Cậu nói ba không xuất hiện? Sau đó ông ấy cũng không đi tìm hai người sao?"
Cậu ấy gật đầu: "Mẹ tôi một mình đi tàu đến nơi đã hẹn, đợi năm năm ba cũng không đến. Cuối cùng bà ấy nản lòng, đến Thâm Quyến, từ đó về sau không bao giờ quan tâm đ ến chuyện của ông ấy nữa. Mãi cho đến trước khi bà ấy qua đời mới kể lại mọi chuyện cho tôi."
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng khởi động xe lại lần nữa.
"Tôi đưa cậu đến khách sạn trước cho cậu nghỉ ngơi. Cơm trưa cậu tự giải quyết ở khách sạn đi, buổi trưa tôi có việc. Buổi tối tôi mời cậu ăn."
Cậu ấy cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, đúng rồi, tôi có thể gọi chị là chị không?"
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, bề ngoài thanh tú trắng trẻo, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, mày rậm mắt to rất giống ba. Cho dù tối hôm đó ông ấy đi đâu thì tôi cũng biết ơn ông ấy đã để lại một người có cùng huyết thống với tôi trên đời này, một người em trai chưa từng gặp mặt nhưng lại cảm giác quen thuộc đến vậy, còn gọi tôi là chị, ngoan ngoãn dịu dàng, vậy mà tôi lại cảm thấy vô cùng xúc động.
"Được, tôi vốn dĩ là chị cậu. Mẹ cậu có nói với cậu rằng cậu rất giống ba không?"
"Không, bà ấy chưa bao giờ nhắc đến ba với tôi."
"Trước khi bà ấy qua đời nói gì với cậu? Là bà ấy bảo cậu đi tìm ba sao?"
"Không, bà ấy chỉ nói cho tôi biết thân thế. Nói thật, tôi rất xin lỗi, tôi cho rằng khi gặp tôi chị sẽ tức giận, sẽ mắng sẽ đánh tôi, nhưng không ngờ chịu lại ôn hòa như vậy."
Tôi mỉm cười: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu, là do mẹ cậu làm sai nhưng nên để cậu phải chịu."
"May mắn là tôi đã tìm được chị, cho dù ba có nhận tôi hay không thì ít ra tôi còn một người chị. Sau khi mẹ tôi sinh tôi ra thì không qua lại với người trong nhà nữa, nhiều năm nay tôi cũng không gặp họ hàng nào. Nhưng bây giờ tôi đã có chị, tôi rất vui."
"Tôi cũng vậy." Tôi khẽ thở dài nói.
Đưa cậu ấy đến khách sạn xong tôi lái xe đi gặp mẹ mình. Tôi gặp bà ấy ở dưới sảnh khu chung cư, đang cầm một túi thức ăn lớn, tôi đi lên muốn giúp bà ấy xách thì bà ấy từ chối: "Thôi đi, con gầy như vậy, đi bộ như sắp ngất ra đến nơi, việc này không thích hợp với người có sức khỏe như con."
"Vậy cũng phải hỏi mẹ, sao nuôi con ra gầy như vậy?"
"Còn hỏi mẹ à, con còn không hiểu bản thân mình sao, chưa thấy ai kén ăn như con. Không ăn rau xanh, không thích đồ ăn có mùi khói, thịt chỉ ăn nguyên chất, mỗi bữa không được lặp lại, mỗi bữa đều phải có canh, không có canh không ăn. Ngoài ra, không được cho nhiều gia vị nấu ăn vào, mẹ không hiểu Lâm Tân chịu đựng con như thế nào, món con nấu nhạt nhẽo chả có mùi vị gì cả."
Hóa ra thật sự không có mùi vị gì, trong lòng tôi thầm cười nói, muốn chiếm được trái tim một người đàn ông trước tiên phải nắm giữ dạ dày của anh ta. Cho nên Lâm Tân rất thích ngoại tình, chẳng lẽ là do tôi không giữ được cái bụng của anh ta sao?
"Con nghĩ cái gì vậy? Mau bấm thang máy cho mẹ." Mẹ tôi dùng khuỷu tay chạm vào tôi.
"Mẹ, ba con, ông ấy thật sự chưa từng trở về lần nào trong nhiều năm như vậy sao?" Khi về đến nhà, cuối cùng tôi không nhịn được hỏi.
Sắc mặt mẹ tôi đột nhiên tái đi: "Tại sao con lại nhắc đến ông ta làm gì?"
"Con chỉ tò mò, mẹ có biết ông ấy đã đi đâu không?"
"cái gì, con còn muốn đi tìm ông ta sao? Thậm chí ông ta còn không cần con nữa, mấy năm