Một vị Phò Mã của Công Chúa bị hưu trở thành đề tài bị bàn tán một thời gian ở Kinh Thành nhưng khi năm mới đến gần, người dân dần dần quên mất nó.
Bởi vì có Hoàng Thượng xét xử vụ án này nên nha hoàn tội nghiệp Xuân Yến đã nhận được năm mươi lượng bạc bồi thường từ Tĩnh Ninh Hầu Phủ.
Nàng mang theo số bạc này trở về nhà, mẫu thân nàng đau lòng nữ nhi nên nhanh chóng mua thuốc cho nữ nhi bồi dưỡng lại thân thể.
Sau đó, có một ngày Xuân Yến nghe tiếng rao bán quen thuộc liền chạy ra ngoài xem, quả nhiên là người bán hàng rong thường xuyên lắc lư ở phụ cận Tĩnh Ninh Hầu Phủ kia.
Người bán hàng rong lén nhét cho nàng một tấm ngân phiếu năm mươi lượng.
Hắn nói ở Kinh Thành có người thiện tâm thương tiếc cho chuyện mà nàng gặp phải nên đặc biệt nhờ hắn mang tấm ngân lượng này đến cho nàng, hy vọng nàng có thể sống thoải mái trong phần đời còn lại.
Năm mươi lượng đủ để Xuân Yến ăn uống đầy đủ cả đời.
Có bạc trong tay, Xuân Yến như được tiếp thêm sức mạnh, cho dù bên ngoài đồn đãi ra sao nàng cũng không quan tâm.
Sang năm mới, nàng thắp hương thầm cầu Bồ Tát phù hộ vị thiện nhân không biết tên kia không tai không bệnh, trường mệnh trăm tuổi.
Năm nay, Đoan Vương Phủ mở tiệc tất niên vào ngày hai mươi tám tháng Chạp.
Tống Thấm bị bắt hưu phu nên cáo bệnh không đến.
An Vương Phi Thẩm Minh Y đang thủ tiết nên không nhận được thiệp mời của Đoan Vương Phủ.
Nhưng Ngu Ninh Sơ nghe Thẩm Minh Lam nói Thẩm Minh Y đã bắt đầu qua lại với một số người, có khi nàng sẽ đến Phủ người khác để tham gia hội hoa xuân, hoặc nàng sẽ tổ chức tiệc trà ở trong Vương Phủ của nàng.
Người nàng cũng không còn gầy trơ xương như trước, diện mạo đã khôi phục mỹ mạo như xưa nhưng lại thiếu đi phần kiêu ngạo.
Ngu Ninh Sơ cũng không quan tâm đ ến cuộc sống hiện tại của Thẩm Minh Y, chỉ cần nàng ta đừng đến tìm nàng gây phiền toái là được, nàng ta sống như thế nào đều không liên quan đến nàng.
Khang Vương Phủ bên kia, thân thể Khang Vương Phi nặng nề không tiện ra ngoài nên hôm nay chỉ có một mình Khang Vương đến.
Tuy rằng, chứng bệnh co giật chưa phát tác thêm lần nào nữa nhưng Khang Vương vẫn gầy hơn trước rất nhiều, mặt mũi lúc nào cũng nở nụ cười ôn hoà.
Sau đó, Tống Tương lặng lẽ nói với Ngu Ninh Sơ rằng trước kia nàng từng tưởng tượng Vong Trần tiên sinh chính là người mang khí chất vừa tang thương vừa ôn hoà nho nhã như Khang Vương, chẳng qua tuổi tác thì hơn gấp đôi hắn.
Ngu Ninh Sơ hỏi: “Vậy rốt cuộc muội có hài lòng với vị Vong Trần tiên sinh trong Phủ của muội không?”
Tống Tương hừ nói: “Không hài lòng thì như thế nào, không phải muội đã gả cho hắn rồi sao, còn làm gì được nữa.”
Ngu Ninh Sơ không thèm tin lời nàng nói, sự ân ái của Tống Tương và Từ Giản đã sớm truyền ra khắp Kinh Thành.
Năm mới vừa qua Tết Thượng Nguyên, Khang Vương Phủ đã đưa tin tức đến nói Khang Vương Phi thuận lợi sinh ra một nhi tử.
Ngu Ninh Sơ tính toán thời gian đoán được Khang Vương Phi sinh non, theo lý mà nói thì Khang Vương Phi sẽ sinh hài tử vào tháng hai.
May mắn lúc nàng tham gia lễ tắm ba ngày của hài tử phát hiện tiểu oa tử không gầy như nàng dự liệu mà thân hình không sai biệt lắm với Tiểu Quận Chúa nhà nàng.
Có thể tưởng tượng được, nếu Khang Vương Phi sinh đủ tháng thì hài tử này ít nhất phải nặng đến bảy tám cân.
Đến tham dự lễ, nàng và Tống Trì tặng một cái khóa trường mệnh bằng vàng đỏ.
Ngoài ra, nàng còn mang theo nữ nhi đến xem lễ.
Tiểu Quận Chúa Minh Châu mặc một thân y phục màu đỏ mang ý nghĩa vui mừng.
Nàng còn chưa biết bò nhưng đã có thể tự ngồi được Ngu Ninh Sơ đem nàng đặt ở bên cạnh Đường đệ.
Tiểu Quận Chúa liền nhìn đệ đệ không chớp mắt, ánh mắt tuần tra khắp người đệ đệ, nhìn nhìn một lúc nước miếng lại bắt đầu chảy ra từ khoé miệng được Ngu Ninh Sơ kịp thời lau sạch.
“Thời điểm này sang năm thì Minh Châu có thể cùng đệ đệ bò tới bò lui được rồi.” Ngu Ninh Sơ cười nói.
Tiểu Quận Chúa giống như hiểu lời của nàng, nhìn tiểu đệ đệ nha nha hai tiếng.
Khang Vương Phi dựa vào đầu giường nhìn hai mẫu nữ quá mức xinh đẹp trước mắt mà trong lòng cảm thán không thôi.
Sau khi quan khách đi về gần hết, Khang Vương mới lại đây bồi nàng: “Nhiều người đến như vậy nàng có mệt không?”
Khang Vương Phi cười cười lắc đầu.
Nàng cùng trượng phu tán gẫu được một lúc nàng lại nhắc đến mẫu nữ Ngu Ninh Sơ với giọng điệu đầy hâm mộ: “Ta cũng muốn sinh nữ nhi, chờ nàng lớn lên ta sẽ cho nàng ăn mặc thật là xinh đẹp.”
Khang Vương nắm tay thê tử, trên mặt cười nhưng trong lòng lại đắng chát không thôi.
Thê tử sẽ không có thêm hài tử nào khác nữa.
Hắn không muốn thê tử lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không dám chịu đựng thêm một lần lo lắng dày vò kéo dài mấy tháng trời, cũng không muốn sinh quá nhiều nhi tử sẽ làm Tống Trì nghi kỵ trong tương lai.
Hắn chỉ cần một hài tử là được rồi, hắn sẽ hảo hảo nuôi dưỡng hài tử này, dạy hắn phân biệt rõ đúng sai, dạy hắn trung quân yêu nước, dạy hắn cam chịu làm thần tử.
Trịnh Hoàng Hậu từ lần đổ bệnh vào năm ngoái, thân thể ngày một yếu đi.
Sau khi nhi tử đầy tháng, hai phu thê ôm hài tử vào cung thỉnh an Trịnh Hoàng Hậu.
Trịnh Hoàng Hậu nhìn chất tử trắng trẻo mập mạp lại chuyển ánh mắt sáng quắc nhìn Khang Vương.
Khang Vương nhanh chóng lảng tránh tầm mắt của Mẫu Hậu.
Trịnh Hoàng Hậu lại nhìn nhi tức, Khang Vương Phi cũng tránh đi ánh mắt của bà.
Trịnh Hoàng Hậu bắt đầu phát ra thanh âm ô ô, dường như thập phần phẫn nộ.
Khang Vương Phi vội vàng ôm nhi tử trốn sang một bên, Khang Vương vội vàng sai người thỉnh ngự y.
Ngự y còn chưa tới thì Trịnh Hoàng Hậu đã chết nhưng ánh mắt vẫn nhìn trừng trừng Khang Vương.
Khang Vương quỳ gối trước giường khóc không thành tiếng.
Mẫu Hậu vì sao lại hồ đồ như vậy.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ muốn cùng đại ca tranh giành vị trí vốn thuộc về đại ca kia.
Vì sao Mẫu Hậu lại ép hắn đi tranh, trước không nói hắn bị mắc loại bệnh này, có thể phát tác bất cứ lúc nào.
Cho dù hắn không có bệnh thì hắn cũng sẽ không đi tranh.
Trịnh Hoàng Hậu chết nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Chiêu Nguyên Đế không để triều thần để tang thương tiếc thê tử mà ra một đạo chiếu thư tự vạch tội mình.
Trong Chiếu thư, Chiêu Nguyên Đế liệt kê ba tội mà hắn phạm phải.
Thứ nhất, Chiêu Nguyên Đế nói năm đó sau khi cả nhà Trịnh Quốc Công bị xử trảm oan khuất, Trịnh Hoàng Hậu vô cùng thương tâm nhưng hắn thân là trượng phu lại không quan tâm đ ến Trịnh Hoàng Hậu, dẫn đến tính tình Trịnh Hoàng Hậu thay đổi.
Vì ghen ghét sự ân ái của hai phu thê Tiểu thúc và đệ muội mà xúc động đẩy Đoan Thái Phi xuống núi giả, một thi hai mạng.
Trong việc này, tuy rằng chủ tội là Trịnh Hoàng Hậu nhưng Chiêu Nguyên Đế cũng khó thoát khỏi liên quan.
Thứ hai, Đoan Thái Phi bị Trịnh Hoàng Hậu hạ độc thủ.
Chiêu Nguyên Đế cảm thấy hổ thẹn với cái chết của nhà họ Trịnh, không đành lòng nghiêm trị Trịnh thị nên đem cái chết của Đoan Thái Phi phán định là chuyện ngoài ý muốn dẫn đến thân đệ bi phẫn xuất gia.
Chất tử và chất nữ của hắn lần lượt chịu đựng nỗi đau mất đi mẫu thân và nỗi đau chia ly với phụ thân.
Đó đều là lỗi của Chiêu Nguyên Đế.
Thứ ba, Chiêu Nguyên Đế tự trách vì sự hư vinh của hắn mà dẫn đến nguyên nhân cái chết thực sự của Đoan Thái Phi bị chôn vùi hơn mười năm làm liên luỵ Khang Vương bị mắc phải chứng bệnh co giật.
Là bá phụ hắn thẹn với chất tử và chất nữ, là phụ thân hắn thẹn với nhi tử của mình.
Sau khi chiếu thư tự vạch tội được ban ra,