"Là ngài?" Trần Vũ có chút giật mình.
"Chàng trai trẻ, chúng ta lại gặp nhau." Lý Huyền Linh khẽ mỉm cười: "Hồng Tuyết, chuyện hôm nay vẫn nên do. †a phụ trách."
"Bố nuôi, không phải ngài đã bế quan để dưỡng thương sao?" Chu Hồng Tuyết sửng sốt.
"Không cần, châm liễu đã được rút ra, từ giờ trở đi, ta không còn cần phải bế quan nửa tháng một lần nữa." Lý Huyền Linh nhàn nhạt nói.
"Cái gì, vết thương của bố nuôi đã khỏi rồi sao?" Chu Hồng Tuyết kinh ngạc, trong mắt có chút gì đó kỳ lạ, nhưng sau đó cô ta cúi đầu nói: "Chúc mừng bố nuôi, vết thương ở phổi kéo dài mấy chục năm cuối cùng cũng đã được giải quyết."
"Chu Long, tôi đã tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân sự việc, lỗi là do Võ quán Thanh Long của ông không tuân thủ quy tắc, ông không phục đúng không?" Lý Huyền Linh quay người nói.
“Cậu ta phá hủy Võ quán Thanh Long của tôi, không trút được mối hận này, tôi sẽ không bỏ qua.” Chu long quát.
"Vậy các người có thể dùng cách thức một chọi một giải quyết triệt để ân oán hôm nay." Lý Huyền Linh xua tay.
Tám người đàn ông cao to mặc đồ đỏ đồng thanh hét lên, đùng đùng đùng, tiếng trống vang lên.
"Trần Vũ, hôm nay tôi muốn giết cậu." Chu Long hung bạo hét lớn, hơi thở trầm xuống, đột nhiên lao về phía Trần Vũ.
Bùm, Thanh Long Quyền của Chu Long cực kỳ bá đạo, hơn nữa dưới sự kết hợp của tu vi Võ Chân Cảnh của ông ta, uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Trần Vũ cũng không nói nhiều, ngưng tụ thánh thanh khí, đấm ra một quyền.
Bùm, hai nắm đấm của hai người va vào nhau, thân hình Chu Long lắc lư, răng rắc một tiếng, nắm tay phải của ông ta bị nứt ra.
Trần Vũ tiến về phía trước một bước, răng rắc, sàn nhà dưới chân nứt ra, thế đánh của anh không hề giảm mà tiếp tục đấm ra.
Bùm... Nội kình cấp hai phát ra từ nắm tay, Chu Long phun ra một ngụm máu