"Trần Vũ, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Chu Lâm gầm lên, sau đó tiếng gầm của gã biến thành gào thét, "A... giết tôi đi, Trần Vũ, tôi xin anh hãy giết tôi đi."
Chu Lâm lăn lộn trên mặt đất, trong bụng gã giống như có vô số con côn trùng đang ngọ nguậy muốn chui ra, gã quỳ xuống đất đau đớn cầu xin.
"Giết anh thì thật sự quá dễ dàng cho anh, cứ đau đớn từ từ chờ chết đi." Trần Vũ cười nói: "Anh muốn biết vì sao tôi nhất định phải giết anh không?”
"Tại sao?" Chu Lâm nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
"Bởi vì, tôi là Trần Vũ." Trần Vũ lạnh giọng nói: 'Đã từng có một Trần Vũ bị bệnh trâm cảm nhẹ, không thích giao tiếp, chỉ coi anh là tri kỷ, bạn tốt, là anh em cả đời của mình. Đáng tiếc, anh đã cấu kết với vợ anh ta, còn gài bãy anh ta."
“Ngay bây giờ!” Trần Vũ cúi người xuống, nhỏ giọng nói vào tai Chu Lâm: “Anh ta quay trở về để báo thù.”
"Anh và anh ta có quan hệ gì? Nói cho tôi biết anh là ai?" Chu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Vũ, qua ánh mắt của Trần Vũ, gã đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của người bạn tốt bị gã hãm hại, gã đột nhiên hiểu ra.
"Anh là Trần Vũ, anh chính là cậu ta, tôi hiểu rồi, anh chính là cậu ta, anh sống lại, thì ra đây là hồn Trương Ba da hàng thịt."
"Thả tôi ra, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi Trần Vũ, chúng ta là anh em tốt nhất." Trong mắt Chu Lâm đột nhiên tràn đầy sợ hãi, gã liều mạng giấy dụa, lùi về phía sau.
"Là Lý Thanh Uyển, cô ta chủ động dụ dỗ tôi, không liên quan gì đến tôi cả."
"Không sao cả, kết cục của Lý Thanh Uyển cũng sẽ không tốt hơn của anh đâu." Trần Vũ cười: "Hãy tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của mình đi, không hẹn gặp lại."
Sau khi Trần Vũ rời đi, cảnh sát đã bao vây nông trại, †ìm thấy Chu Lâm đang thoi thóp và đưa gã đi.
"Xích hồn trọng sinh." Trần Vũ nhìn chiếc xe cảnh sát đang rời đi, nghĩ tới lời Chu Lâm nói, anh lộ ra vẻ mặt suy †ư.