“Cậu nói gì?” Sắc mặt mấy người trong phòng thay đổi.
“Trần Vũ, làm sao mà anh biết được?” Lâm Thanh Nguyệt giật mình hỏi.
“Cậu là ai? Vì sao biết được rõ ràng như vậy?” Trên mặt Lâm Khai Thành tức khắc dâng lên một tia sát ý, anh ta tiến lên một bước, kinh nghiệm sa trường làm anh ta bộc phát ra một cổ sát khí dày đặc, độ ấm trong phòng như giảm nhanh xuống mấy độ.
“Tôi chỉ là phỏng đoán theo tướng mạo, nếu có đắc tội, thỉnh thứ lỗi.” Trần Vũ nhàn nhạt mà nói.
“Khai Thành, lui ra!” Ông cụ Lâm ngồi thẳng thân mình, trâm giọng nói: “Tiểu Trần, trước kia tôi không tin trên thế giới này có cao nhân, nhưng giờ tôi tin, những gì cậu mới nói đều đúng hết, nhưng cậu cũng nói Dung Dung có tướng nhiều con nhiều phúc, vì sao muốn một đứa con lại khó như vậy?”
“Tôi hỏi mợ Lâm mấy vấn đề, mợ Lâm có thể trả lời đúng sự thật không?” Trần Vũ hỏi.
“Có thể.” Bành Dung đột nhiên cảm thấy Trần Vũ không đơn giản, có lẽ vấn đề của cô ấy và chồng, Trần Vũ có thể giải quyết.
“Bố của mợ Lâm, có phải qua đời vào mười năm trước không? Khi mất có phải từng xảy ra mâu thuẫn về việc tổ chức đám tang không?” Trần Vũ hỏi.
“Không sai, vừa đúng mười năm, phong tục chúng tôi bên kia yêu cầu phải thổ táng, do vấn đề về đất nên bí thư chỉ bộ thôn là Ngô Trường Hưng muốn năm mươi nghìn, lúc ấy hai bên nổi lên xung đột, cuối cùng tiền cũng chưa cho, ở đây có quan hệ nhân quả gì sao?” Bành Dung hỏi.
“Đây là vấn đề, hai người đều có tướng mặt tốt số, nhưng giữa mày có một tia sát khí ngưng tụ không tiêu tan, đặc biệt là mợ Lâm, ba đốm lửa trên bả vai cháy mà không mạnh, đây là do phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề.”
Trần Vũ nói: “Hiện tại lập tức đi xem mộ bố chị đi, cách mồ chính về phía nam ba thước, nhìn xem có phải có ba cây đinh sắt sáu tấc không.”
“Mặt khác, về nhà tổ ở quê coi luôn, chính sảnh có phải xuất hiện một thanh kiếm được treo bằng tơ hồng không.”
“Quê quán tôi cách Phong Lăng khoảng 30 cây, sau khi bố tôi qua đời thì không có người ở nữa, bác Chu hàng xóm vẫn luôn ở nhà, tôi lập tức liên hệ xem thử” Bành Dung nhìn chằm chằm Trần Vũ: “Xin hỏi cậu đây, nếu có mấy vấn đề này, giải quyết như thế nào?”
“Đinh sắt sáu tấc là đinh huyền văn, đây là chuyện mà kẻ táng tận thiên lương, lòng dạ hiểm độc tàn nhãn mới có thể làm, cắm định huyền văn, âm trạch không yên, vận thế người thân chịu ảnh hưởng.”
“Sảnh ngoài có kiếm treo ở ly vị, treo bằng tơ hồng, hình thành kiếm trảm con, gây hoạ cho con cháu đời sau, nếu giống lời tôi nói, lấy đi tiêu huỷ là được!” Trần Vũ nói.
Bành Dung xoay người, cầm lấy di động gọi điện thoại, nói vài câu rồi cúp.
Một lát về sau, bác Chu hàng xóm gọi điện thoại lại, Bành Dung nhấn nghe, bật loa ngoài.
“Dung Dung à, thằng khốn Ngô Trường Hưng kia là thầy phong thủy nên hiểu mấy thứ này, nhà cháu không người ở, không ai ngờ được hắn treo một thanh kiếm tại sảnh chính, đây là hại người a.”
Từ microphone truyền ra giọng nói phẫn nộ của hàng xóm: “Cháu mau trở về, tìm thầy xem phá như thế nào, nó sẽ ảnh hưởng vận số tương lai của cháu đó.”
“Bác Chu, phiền bác quá, cháu lập tức trở về.” Bành Dung run rẩy nói rồi cắt đứt điện thoại. Bác Chu đã chứng thực Trần Vũ nói không sai.
“Ngô Trường Hưng khốn kiếp này, trước khi chết mấy năm, bố tôi từng tố cáo hắn chiếm đất nên hắn ghi hận trong lòng, giờ khi bố tôi chết cũng không chịu cho ông ấy thanh thản sao?” Bành Dung rơi nước mắt như mưa: “Đáng thương con tôi, thằng nhỏ mới hai tuổi...”
“Dung Dung, đừng đau lòng, anh về cùng em một chuyến.” Lâm Khai Thành lạnh lùng nói: “Ngô Trường Hưng đê tiện kia có chết, anh cũng sẽ lôi thi cốt của hắn ra quật, nghiền xương thành tro.”
“Đi thôi, xử lý xong thì về tìm tôi, tôi viết đơn thuốc cho hai người, bảo đảm vợ chồng nhiều con nhiều phúc.” Trần Vũ cười nói.
“Cảm ơn cậu Trần." Hai người vừa chắp tay với Trần Vũ xong thì vội vàng rời đi.
“Cậu Trần, đúng là cao nhân!” Hai người rời đi rồi, ông cụ Lâm thay đổi luôn xưng hô: “Nhà họ Lâm tôi chịu ơn từ cậu, về sau nếu cậu Trần có bất luận chuyện gì