Tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều sợ hãi thán phục trước y thuật quỷ thần khó lường của Trần Vũ, thật khó tin là vết thương nặng như vậy mà không đến một tuần đã khỏi hẳn. Nhưng đáng tiếc là sau ngày đó Trần Vũ không còn xuất hiện nữa, không thì các bác sĩ nhất định đã bám lấy Trần Vũ không buông.
Hôm nay là ngày Triệu An Nhiên xuất viện, Trần Vũ làm xong xuôi thủ tục đã lái xe dẫn cô ấy trở về, cô ấy hơi thấp thỏm: "Tóc của tôi thật sự có thể mọc lại sao?"
"Mới có mấy ngày mà đã mọc ra nửa thước rồi, yên tâm đi, nửa tháng là dài y như trước kia." Trần Vũ cười khổ, cô ấy tương đối để ý mái tóc dài của mình.
"Trần Vũ... Cám ơn cậu." Triệu An Nhiên nhìn thoáng qua Trần Vũ: "Không có cậu thì tôi và ông nội đã không chống chọi nổi rồi."
"Không có gì, ông cháu nhà họ Chu làm đủ chuyện xấu nên đã bị báo ứng, từ hôm nay trở đi dược đường Danh Thuận không còn tồn tại, về sau tất cả dược đường Danh Thuận đều đổi thành 'Hạnh Lâm Cư' của y dược Thiên Vân, một số dược đường đang được thiết lập lại."
"Nhưng nhà của tôi không còn nữa rồi." Ánh mắt của Triệu An Nhiên rất phức tạp.
"Đã xây dựng lại, yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt lên." Trần Vũ mỉm cười.
Trần Vũ đưa Triệu An Nhiên về chỗ ở tạm thời rồi định đến Thiên Vân một chuyến, nhưng lúc này Diệp Hân Vũ lại gọi tới.
"Chồng ơi, hôm nay Tư Doanh đến nên chúng ta cùng đi ra ngoài chơi, anh muốn đi đâu?" Diệp Hân Vũ nói.
"Tại sao cô ta lại đến?" Trần Vũ nhướng mày, anh không thích Hứa Tư Doanh bởi vì người phụ nữ này lắm mưu kế lại hám làm giàu.
"Tụi em là bạn thân mà, không bận thì anh lái xe tới đi cùng tụi em đi." Diệp Hân Vũ cười nói: "Thiến Thiến tìm được việc làm nên nhân dịp này đi chơi với em một bữa."
"Được, anh lập tức đi qua." Trần Vũ gật gật đầu.
Khi anh đến nhà thì Hứa Tư Doanh đã chờ sẵn, hôm nay cô ta ăn mặc rất gợi cảm, chiếc váy màu đỏ cổ áo. chữ V khoét cực sâu, phía dưới lại xẻ lên cao, thể hiện hết sự quyến rũ ra ngoài.
Nói thật người phụ nữ này đúng là có chút nhan sắc, dáng người cũng không tệ, nhưng Trần Vũ lại chán ghét cô ta theo bản năng.
"Chồng ơi, chúng ta đi thôi." Diệp Hân Vũ mỉm cười rồi kéo tay Trần Vũ muốn đi.
"Người này lại đang liều mạng nói xấu anh đúng không?" Trần Vũ nói nhỏ.
"Không có, cậu ấy luôn khen anh, nói anh chịu thay đổi vì em, hơn nữa nói về sau sẽ coi trọng anh." Diệp Hân Vũ cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều mà."
"Cô ta khen anh?" Trần Vũ nhìn lại, trùng hợp đối diện với Hứa Tư Doanh, cô ta lập tức đá lông nheo với Trần Vũ, sau đó cố gắng kéo thấp cổ áo xuống để lộ phần ngực quyến rũ hút hồn ra.
Người phụ nữ này đang quyến rũ anh sao? Trần Vũ lập tức hiểu ra rồi âm thầm cười lạnh một tiếng, đây là số dư trong thẻ ngân hàng của anh đã làm cô ta khuất phục.
Quả nhiên cô bạn thân này của Diệp Hân Vũ không đáng tin cậy, khó trách phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, anh muốn xem thử rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì.
Trong lúc đi mua sắm, Hứa Tư Doanh luôn cố ý vô tình kéo đề tài lên người Trần Vũ, khen anh thay đổi rất nhiều, rất có tính cách, hơn nữa thỉnh thoảng còn muốn dán lên người Trần Vũ, nhưng lần nào cũng bị anh né tránh.
Trần Vũ biểu hiện rất rõ ràng là không có hứng thú với cô ta, nhưng người phụ nữ này không dễ dàng bỏ cuộc.
Diệp Hân Vũ lại không phát giác cái gì, cô mua đồ xong thì đi toilet một chuyến.
Hứa Tư Doanh đang xách đồ lại cố ý tới gần Trần Vũ, sau đó cô ta giả vờ trượt chân một cái, ôi một tiếng đã khoa trương làm rơi đồ khắp nơi, sau đó lại nhào về hướng Trần Vũ.
Là đàn ông đều không từ chối được mỹ nữ gợi cảm ôm ấp yêu thương, cô ta vốn cho rằng Trần Vũ sẽ đón lấy mình, sau đó cô ta lại thuận thế nằm sấp lên người anh, tiếp xúc da thịt một lần hai lần như vậy là giải quyết được Trần Vũ.
Đáng tiếc cô ta đánh giá sức hút của mình quá cao, Trần Vũ đứng một bên căn bản không có ý đưa tay đón cô ta.
Cho nên lần này cô ta ngã rất nặng, bịch một tiếng cái mông to mọng đã đập mạnh xuống đất với một tư thế cực kỳ khó coi.
Xung quanh vang lên những tiếng phì cười, cách ăn mặc của cô ta quá gợi cảm khiến bạn trai của vài cô gái thỉnh thoảng lại liếc nhìn nên giờ cô ta xấu mặt thì lập tức có người cười trên nỗi đau