"Không phải sao?" Trần Vũ liếc nhìn ông ta rồi nói: "Tôi đã điều tra thông tin của ông, mười năm trước Dược phẩm Thạch Môn của ông có quy mô rất nhỏ, bị đối thủ cạnh tranh chèn ép đến khó có thể ngẩng đầu lên được."
“Đúng vậy, lúc đó tôi cầm sản phẩm của công ty đi khắp nơi để tìm được đơn đặt hàng, nhưng dù có đi đến đâu cũng luôn bị từ chối.” Vương Khai cười nói: “Lúc đó công ty đang gặp khó khăn và gần như sắp không trụ được nữa."
"Nhưng sau đó Chu Hồng Tuyết đến, từ đó về sau, ông gần như đi thẳng lên, đối thủ cạnh tranh của ông hoặc là mất tích hoặc là chết thảm, đây đều những chuyện tốt là các người đã gây ra đúng không." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Đúng, là do chúng tôi làm." Vương Khai cũng thành thật nói ra, nếu không làm như vậy, có lẽ ông ta đã phá sản từ lâu, cũng không thể có được ngày hôm nay.
“Nhưng tôi có thể làm gì đây? Lúc đó, con gái tôi mới chào đời, trong nhà rất khó khăn, tôi không có mối quan hệ nào, một mình vật lộn ở đây, trước đây tôi đã từng thất bại, tôi biết cảm giác thất bại là như thế nào. "
"Tôi rất muốn thành công, rất muốn trở nên giàu có." Vương Khai thở dài.
"Cho nên các người mới làm những chuyện trái với luân thường đạo lý này sao?" Trần Vũ hỏi.
“Đúng vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác, nếu không làm, con tôi sẽ không có sữa bột để uống, lúc đó tôi vay tiền khắp nơi, còn vợ tôi thì dẫn theo con đi làm việc lặt vặt, tôi gặp phải chướng ngại khắp nơi, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.” Vương Khai lẩm bẩm nói.
"Nhưng khi ông thành công thì hoàn toàn có thể dừng lại." Trần Vũ liếc ông ta một cái.
“Đã quá muộn rồi.” Vương Khai cười khổ nói: “Đôi khi không phải tôi không muốn dừng lại, mà là tôi không dừng lại được nữa.”
"Ý của ông là sao?" Trần Vũ hỏi.
"Chu Hồng Tuyết..." Vương Khai dừng một chút: "Cô †a rất xinh đẹp, nhưng cậu không bao giờ biết được dưới vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta ẩn chứa một trái tim như thế nào đâu."
"Có thể thấy được, cô ta là một người phụ nữ tàn nhãn độc ác." Trần Vũ đứng lên nói: "Nhưng đây cũng không phải là lý do để ông làm chuyện sai trái, quãng đời còn lại hãy làm một con người đàng hoàng đi."
Trần Vũ nói xong xoay người rời đi, Vương Khai ngơ. ngác ngồi trên ghế sofa không nói một lời.
"Trần Vũ, tới uống rượu đi." Sau khi ra khỏi cửa, Hoàng Diệc Cường và Hạ Thiên gọi Trần Vũ.
"Gửi vị trí cho tôi, tôi đến đó ngay." Trần Vũ không chút do dự gật đầu, hiện tại quan hệ của bọn họ khá tốt, nếu có dự án tốt nào, họ nhất định sẽ kéo theo Trần Vũ.
"Đường Trung Châu Nhất Tiếu Giang Nam, chúng tôi sẽ tới đó ngay."
Trần Vũ lái xe rời đi, anh đang ở gần đó nên đến rất nhanh, khi anh đến nơi, Hoàng Diệc Cường và Hạ Thiên không may bị mắc kẹt trên đường nên anh chỉ có đi đến phòng riêng trước.
"Kính chào quý khách, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?" Người phục vụ ở cửa chào đón.
Nhất Tiếu Giang Nam là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở Phong Lăng, có 16 chỉ nhánh và các món ăn rất độc đáo nên thường phải đặt trước.
“Phòng Giang Nam” Trần Vũ báo ra tên phòng riêng.
"Lối này thưa ngài, phòng Giang Nam ở tầng hai." Người phục vụ khom lưng nói.
"Trần Vũ?" Một người phụ nữ mặc đồng phục tổ trưởng đi về phía anh, khi nhìn thấy Trần Vũ, cô ta không khỏi có chút giật mình.
"Đúng, là tôi, cô là?" Trần Vũ sửng sốt, anh thấy người phụ nữ