"Cho nên mỗi buổi sáng chào hỏi, mỗi tối dâng trà đều là việc con nên làm, cả đời này Hồng Tuyết sẽ không bao giờ quên ân tình của cha nuôi." Chu Hồng Tuyết chậm rãi nói.
"Nhưng cha không ngờ con lại là một người tàn nhẫn độc ác như vậy." Lý Huyền Linh đứng dậy, đặt xuống một phần tư liệu.
“Những cái chết của những đối thủ cạnh tranh của Vương Khai trong những năm qua đều là do con gây ra đúng không, việc tàn sát tất cả phụ nữ và trẻ em trong nhà Vương Khai cũng là do con làm đúng chứ, con đã cứu Độc Vương Trọng Thiên Nguyên để dùng cho riêng mình, làm đủ mọi chuyện xấu, những chuyện này, từ trước tới nay cha chưa bao giờ dạy con."
"Cha nuôi..." Chu Hồng Tuyết cười nhẹ, trầm giọng nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, trên đời này con không có người thân nào để nương tựa, vậy nên con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."
“Không có thì con sẽ tự mình giành lấy, không giành được thì con sẽ dùng dao trong tay để cướp lấy, cha đừng quên con đã được cha cứu ra từ miệng sói, tính cách của con vốn là như vậy."
"Rốt cuộc thì con muốn cái gì?" Lý Huyền Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Hồng Tuyết.
"Con muốn quán trà Huyền Vũ." Chu Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn lại: 'Mấy năm này con đã hết mực hiếu thảo với cha, chỉ cần là chuyện cha giao cho, con đều sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng cuối cùng con lại không bằng Nghiêm Nhu Cẩn?"
"Quán trà Huyền Vũ lẽ ra phải là của con, một thương gia như cô ta hiểu được giang hồ sao? Con không thể hiểu được mình đã thua kém cô ta ở điểm nào, mà cha lại muốn giao quán trà Huyền Vũ cho cô ta?"