"Ông Hoàng, tôi đã đọc kỹ kết quả kiểm tra của ông, trong cơ thể ông không có gì bất thường, hơn nữa thân thể của ông cũng khỏe mạnh hơn những người cùng tuổi." Trương Nghĩa Nhân nhìn chằm chằm vào những kết quả kiểm tra này một lúc lâu, nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì bất thường.
"Không thể loại trừ triệu chứng tức ngực và quặn đau mà ông kể đến là do nguyên nhân tâm lý, vậy thì chúng ta có thể đặt lịch hẹn chụp MRI (cộng hưởng từ) để kiểm tra kỹ lưỡng nguyên nhân, tuy nhiên, tôi khuyên ông nên thư giãn, để cho tâm trạng thoải mái hơn."
"Tôi là người niệm Phật, trong lòng có gì không thể buông bỏ được chứ? Thôi." Hoàng Tứ gia khẽ lắc đầu: "Thầy Đoạn, ông cảm thấy tình huống của tôi như thế nào?"
"Tứ gia, xét theo số mệnh của ông, ông không phải là người có tướng đoản thọ, tôi có thể nói, ít nhất ông có thể sống đến chín mươi tuổi." Đoạn Thiên Mệnh cau mày nói: "Có lẽ đúng như lời bác sĩ này nói, đó là vấn đề tâm lý.
"Nếu thực sự là nguyên nhân tâm lý, ông cụ Hoàng sẽ không tìm tới hai vị! Ông cụ Hoàng, đã nhớ ra chuyện xảy ra năm đó chưa?" Trần Vũ và Hoàng Diệc Cường bước vào.
"Ông nội, anh Trần ở đây, yên tâm, người anh em này của con chắc chắn không phải người bình thường, Trần Vũ nhất định có biện pháp." Hoàng Diệc Cường nói.
"Ý của cậu là, bằng cấp học thuật từ các trường y tế nước ngoài chỉ là để trưng thôi à?" Trương Nghĩa Nhân †ỏ ra tức giận, ông ta là bác sĩ y khoa, là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường y nước ngoài, giờ lại bị coi thường như thế sao?
“Hừ, người mà cháu trai của ông Hoàng tìm tới cũng là một thầy xem bói sao?” Đoạn Thiên Mệnh bất mãn hừ một tiếng.
"Tôi không phải thầy gì cả, cũng không phải bác sĩ, nhưng mà trùng hợp là tôi cũng biết một chút về phong thủy huyền học, tử vi, y học." Trần Vũ hơi mỉm cười nói.
"Biết một chút mà dám ra đây khoe khoang? Đúng là không biết trời