Đàm Tự nhìn thấy cậu vẫn còn sững sờ, cho rằng đối phương đang lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hàng xóm: “Cậu không cần phải dây dưa với những loại hàng xóm như này.”
Túc Duy An cảm thấy mặt có chút nóng lên, rõ ràng Đàm Tự đã buông tay, nhưng mùi khói thuốc vẫn quanh quẩn quanh người.
“…không phải, tôi không biết.”
Đàm Tự: “Cái gì?”
“Tôi không biết họ là hàng xóm.” Túc Duy An nói.
Đàm Tự nhíu mày: “Cậu mới chuyển nhà?”
“Ở hơn một năm rồi” Túc Duy An nói, “Tôi…không thường xuyên ra khỏi nhà.”
Nói xong, thang máy dừng lại, Đàm Tự sau khi ra ngoài xem xét một vòng chỗ này.
Một tầng chỉ có hai hộ, đối diện nhau, thang máy ở cuối hàng lang bên phải.
Túc Duy An đi đến cánh cửa của ngôi nhà bên trái, vừa móc ra chìa khoá, động tác liền dừng lại.
Đàm Tự hai tay đút vào túi quần tây, thúc giục: “Mở cửa đi”
“…Từ ca, phòng tôi hơi bừa bộn.” Túc Duy An nhỏ giọng đáp.
Đàm Tự biểu đạt hiểu rõ: “Không sao, con trai đều như vậy.”
Túc Duy An tay nắm chặt chìa khoá, lấy được một chút khẩu khí mới ngẩng đầu: “Hay là để lần sau tôi mời anh vào?”
Hai phút sau, Đàm Tự khó chịu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt.
Đưa cậu ta lên lầu, đến một ngụm nước cũng không cho?
Cái đồ vong ơn bội nghĩa.
Dưới lầu, mấy người đó vẫn cãi nhau.
Đàm Tự đi được mấy bước, người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh anh, cười nheo mắt nói: “Tiên sinh, cậu trai đó là em họ của ngươi à.”
Đàm Tự nhìn hắn ta, giọng tuỳ ý: “Làm sao?”
“Không có, làm phiền các cậu rồi, thật sự xin lỗi, ngài mai tôi tặng cậu ấy một ít trái cây, như lời xin lỗi.”
“Không cần.” Đàm Tự thu lại ánh mắt, nhấc chân bước đi, ý tứ phân rõ khoảng cách.
Ngày thứ hai, Đặng Văn Thụy hân hoan trở về với một bản hợp đồng.
Anh đem một ít điểm tâm trước hết nhét vào tay đứa cháu bảo bối, sau đó mới chậm rãi đến phòng phó tổng báo cáo.
“Cậu gần đây đang làm công tác nhân sự à?” Đặng Văn Thuỵ ném hợp đồng cho hắn, “Vừa mới từ phòng thiết kế đi ra, mọi người đều thở dài.”
“Tôi còn không thở dài, bọn họ có tư cách gì thở dài?” Đàm Tư mặt không biến sắc nói.
Đặng Văn Thụy: “Tôi đã đọc qua bản vẽ của bọn họ và chúng đều khá tốt. Cậu có phải đang yêu cầu quá cao không?”
“Là anh yêu cầu quá thấp.” Đàm Tự xem xong hợp đồng, tuỳ ý hỏi: “Lần hợp tác này có mấy người?”
“…cậu ngay cả bao nhiêu người hợp tác cũng không biết, liền để tôi đi bàn hợp đồng?” Đặng Văn Thụy nói.
“Tôi chỉ cần bọn họ là nhóm nổi tiếng
hàng đầu Nhật Bản.”
Đặng Văn Thụy: “…Hơn một trăm người.”
“…cái gì?”
“Hơn một trăm người, bọn họ dựa vào cái gì gọi là Qs-7???” Đàm Tự ném hợp đồng về phía trước, “Tôi chỉ cần 7 người.”
Đặng Văn Thụy: “Biết, hiện tại bộ phận tổ chức đang tiến hàng chọn lựa, bọn họ đến lúc đó chỉ đưa đến 7 người nổi tiếng nhất, nhân khí cao, có bảo đảm.”
Nói xong, không đợi Đàm Tự hỏi, liền tự động trả lời: “Chính là một danh sách xếp hạng, fan bỏ tiền ra bình chọn, xếp hạng càng cao thì tài nguyên càng nhiều.”
Đàm Tự vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, đưa ra khẳng định: “Được rồi, rất thông minh, có cạnh tranh fan mới có động lực.”
Đặng Văn Thụy chuẩn bị kỹ lưỡng đưa cho hắn một xấp ảnh: “Đây là top 16 năm trước, và top 7 hiện tại của năm nay.”
Đàm Tự nhìn cũng không nhìn: “Cầm cho bộ phận thiết kế trước, để bọn họ chuẩn bị.”
“Này, cậu không xem xem sao? Đều rất đáng yêu.” Đặng Văn Thụy hỏi hắn.
“Không xem” Nói đến dễ thương, Đàm Tự đột nhiên lại nghĩ đến Túc Duy An. “Cháu trai của anh có phải có giấu một người bạn gái?”
Đặng Văn Thuỵ kinh ngạc: “Không thể nào? Tôi không nghe thấy cậu ấy nhắc qua?”
“Là tôi, tôi cũng không thèm nói với ông chú rẻ tiền như cậu.” Đàm Tự càng nói càng cảm thấy đúng, không để anh vào nhà, chỉ có thể là đang giấu bạn gái bên trong, xấu hổ.
Lời vừa nói ra, Đặng Văn Thuỵ xông ra ngoài như một cơn gió, ngay cả ảnh cũng quên mang theo.
Đàm Tự lấy điếu thuốc trên bàn, gạt gạt tàn thuốc nhìn đống ảnh, cầm lên chuẩn bị ném vào trong ngăn kéo, để không chiếm chỗ trên bàn làm việc.
Anh không chú ý liếc nhìn, nhước mày.
Cô gái trong bức ảnh đầu tiên, buộc tóc đuôi ngựa, bộ váy sặc sỡ, và nở nụ cười ngọt ngào.
…có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu.
Truyện convert hay :
Hào Môn Người Thừa Kế