Cát Quẻ

Chương 82


trước sau

Advertisement


"Một việc hôn nhân tốt vốn chính là khiến hai nhà kết thành quan hệ tốt đẹp. Nhưng lệnh tôn làm như thế, đừng nói hai nhà tốt đẹp, chỉ sợ Trương Thị lang ngươi đây là đang kết thù với Quý phủ chúng ta!" Quý Thượng thư nói một không hai: "Việc kết thân này, vô luận như thế nào, ngươi cần thiết từ hôn cho ta!"

Trương Duy Trinh bị lời này chọc nổi lên bảy phần lửa giận: "Quý đại nhân, nếu ngài nói là sự kiện ở phủ Cảnh Vương kia, chẳng lẽ nhị lang của chúng ta nên sờ sờ nhìn người bị chết đuối mới hợp lễ nghĩa?"

"Ha!" Quý Thượng Thư chụp bàn: "Nói đến chuyện rơi xuống nước này, hiện nay ta đều cảm thấy đây là một cái bẫy! Là cái bẫy mà Trương phủ các ngươi cố ý tạo ra khiến lục tỷ nhi của chúng ta phải làm thiếp!"

"Quý đại nhân, ngài!"

"Trương Duy Trinh, nếu Trương gia các ngươi không cho chúng ta lời giải thích, lại còn làm chút thủ đoạn dơ bẩn khinh người quá đáng, ta liền bẩm báo chuyện này cho Đại Lý Tự, nói Trương gia các ngươi lừa hôn!" Quý Thượng thư nói xong một câu cuối cùng, ném thiếp canh xuống, phất tay áo bỏ đi.

Hàm răng của Trương Thị lang đều nghẹn ra máu. Ông ta che ngực lại, cầm lấy thiếp canh và tín vật, muốn đứng lên xin nghỉ trở về phủ cẩn thận hỏi tôn tử nhà mình một chút. Nào biết đâu, ông ta vừa đứng lên, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Khi Trương Thị lang bị nâng ra ngoài cung, chuyện Quý Thượng thư ở cửa cung nơi làm việc tự mình ném thiếp canh từ hôn tự nhiên đã bị người để tâm biết được toàn bộ.

Ngọc Hành dùng qua cơm trưa, liền nghe được Ninh Thạch đứng trước án thư đem chuyện này bẩm báo rõ ràng chi tiết: "Quý Thượng thư nói Trương gia đây là đang lừa hôn, còn nói muốn bẩm báo chuyện này cho Đại Lý Tự. Trương Thị lang trực tiếp bị chọc giận ngất xỉu, được người nâng ra ngoài cung." Hơi ngừng lại, hắn nói tiếp: "Hôm qua, Trương Nhị lang còn đi tìm tam lão gia Quý phủ. Tiểu nhân đã phái người đi dò xét một chút, là chuyện Quý tam lão gia an bài ngoại thất ở bên ngoài bị Trương Nhị lang bắt được nhược điểm. Tiểu nhân đang định báo chuyện này cho đại gia Quý phủ, không ngờ rằng đêm qua, lúc canh ba, liền thấy Quý phủ nâng ngoại thất kia vào phủ. Tam lão gia vừa xuất phủ, trong miệng vừa nói chính mình có một nữ nhi ngoan, phải bồi thường thật tốt cho Quý Lục nương tử."

"Để Quý Thượng thư đi tố cáo Trương gia với Hình Bộ mới tốt." Thất hoàng tử bưng chè lên. Hắn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, hôm nay lại cảm thấy chè này đặc biệt ngọt, đều ngọt đến trong lòng hắn: "Xem ra, tự bản thân Quý Lục cũng có thể nắm giữ Quý phủ, không cần ta lo lắng."

Nghe âm điệu ôn nhu đến có thể nhỏ ra nước của thiếu gia nhà mình, Ninh Thạch nổi da gà khắp toàn thân, quả thực so với việc bị quất roi nằm ăn trượng còn khó chịu hơn.

Hắn đang rũ đầu, khống chế tinh thần không được dao động, lại nghe được Thất hoàng tử nói: "Ngươi ngày sau đi điều tra cẩn thận, Quý Lục hiện tại đang ở sân nào của Quý phủ."

Lời này, khiến Ninh Thạch lần đầu có xúc động run hai chân dâng đầu gối lên.

Chẳng lẽ... Thiếu gia nhà mình còn muốn nửa đêm trèo tường hay sao?!

Ổn định tâm thần, hắn rốt cuộc khống chế được tâm tư bình tĩnh, bẩm báo chính sự: "Thất gia, hôm nay Tần tướng trình lên sổ con do Tần vũ nhân viết, nhưng Hoàng Thượng không truy cứu việc này trên triều, chỉ ở ngự thư phòng thương nghị việc này cùng với Tần tướng, Thái Tử và Tô đại nhân."

Ánh mắt Ngọc Thất phát ra lạnh lẽo : "Nói tiếp đi!"

"Chỉ trong khoảng một khắc, ba người lại rời khỏi ngự thư phòng. Tô đại nhân trực tiếp xin nghỉ xuất cung, đi về phía phủ Cảnh Vương." Nói đến đại sự, giọng điệu Ninh Thạch trầm trọng: "Hoàng Thượng muốn triệu kiến Nam Lương, nhưng đêm qua, Nam Lương uống rượu độc đã chết." Chuyện này, hắn vẫn là tốn một phen công sức, tự mình đi theo dõi mới biết được.

"Có phải Tô Tập Hi nói Nam Lương là sợ tội tự sát hay không?" Âm thanh của Ngọc Thất lạnh lùng: "Chiêu hủy thi diệt tích này của nhị ca ta càng làm càng tốt!"

Hai người đang thương thảo ở thư phòng, Tịch Thiện vào cửa bẩm báo: "Thất gia, Trưởng công chúa tiến cung diện thánh!"

"Cuối cùng chiêu khiến Trưởng công chúa bảo vệ đầu cho hắn ta cũng dùng rồi!" Ngọc Thất cười lạnh càng sâu, thoáng nhìn hoa đào trên án thư, nghĩ đến câu 'nhớ lấy một chữ nhẫn' kia, hắn liền ổn định trong lòng: "Thôi, tùy bọn họ đi, ngươi tiếp tục theo dõi Cảnh Vương cho ta."

"Vâng!" Tịch Thiện nghe được tiếp tục theo dõi, liền nói đến một chuyện kỳ quái: "Thất gia, giờ Dậu hôm qua, Nhị hoàng tử ra khỏi phủ, đi đến một nhà dân tại ngõ nhỏ Tây Từ, ở đó ước chừng một canh giờ mới rời đi. Hôm nay tiểu nhân đi hỏi thăm, toà nhà kia không có bất luận người nào ở, sớm đã bỏ hoang từ lâu."

"Bỏ hoang từ lâu?" Ngọc Thất nghĩ đến trước sau: "Hắn đi đến toà nhà không có ai ở làm gì?"

"Tiểu nhân cũng không rõ lắm."

"Ngươi cứ tiếp tục cho người nhìn chằm chằm."

Tần tướng ở nha phủ khó khăn lắm mới được dùng cơm trưa mà gã sai vặt đưa đến, liền nghe được Hoàng Đế tuyên triệu.

Công công lĩnh mệnh đi tuyên triệu kia cũng là người quen biết. Hắn vừa dẫn đường, vừa thấp giọng nói: "Sau khi Tần đại nhân rời khỏi, Trường Hoa Trưởng công chúa ở ngự thư phòng của Vạn Tuế gia chốc lát, lúc này, Vạn Tuế gia ngay cả cơm trưa còn chưa dùng."

Gã sai vặt bên cạnh Tần tướng lập tức đưa qua một bao lì xì cho công công kia, Tần tướng thấp giọng nói hai câu đa tạ.

Hoàng Thượng ngay cả cơm trưa cũng không dùng, liền triệu kiến chính mình. Chuyện này, chỉ sợ là chuyện lớn.

Tần tướng bước vào ngự thư phòng, mắt nhìn thẳng, vén quan bào quỳ xuống đất thỉnh an.

Sau án thư, Hoàng Đế Đại Chiêu không ngẩng đầu, lật sách: "Tần khanh, Ngọc Hành thất ca nhi lại qua hai tháng nữa cũng muốn làm lễ ban phủ đệ dọn ra ngoài cung, ngươi có tên chữ nào thích hợp? Nếu có, nói ra cho trẫm nghe một chút xem."

Tần tướng chấn động thật sâu nhưng không dám biểu lộ ra trước mặt Hoàng Đế.

Tên chữ này, vị hoàng tử nào không phải do Lễ Bộ định ra, lại để Hoàng Đế lựa chọn một cái mà ban cho. Hiện giờ chỉ trải qua một chuyện này, Hoàng Thượng vậy mà muốn tự mình ban tên chữ cho Thất hoàng tử?

Ông ta ngẫm nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ. Sau khi suy nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Thất điện hạ lòng dạ linh hoạt thông thấu, dũng mãnh hơn người. Không nói đến việc một mình từ trong tay thích khách trốn trở về, lần này bị chấn kinh chịu ấm ức, ngày hôm sau vậy mà không chút thất thố nào đi đến đại hội đạo pháp. Phần khí độ này, lão thần đều tự than thở không bằng."

Hoàng Đế ngừng động tác lật sách trong tay, nâng đầu lên: "Thất ca nhi vì bảo tồn mặt mũi hoàng gia, phần tâm cảnh ẩn nhẫn này đúng là khó có được."

Tần tướng phỏng đoán chuẩn xác tính tình Hoàng Đế, lập tức nói tiếp: "Chữ Hành, là ngọc đẹp, cũng là ngọc thô. Thất hoàng tử xác thực giống như một viên ngọc thô trong suốt không tỳ vết."

Hoàng Đế gật đầu, nhắc mãi hai chữ "Ngọc Hành", tự mình nói: "Ngọc thô không tỳ vết, ngọc thô không tỳ vết." Nghĩ nghĩ, ông ta nhìn Tần tướng trên mặt đất: "Như thế, thất ca nhi không bằng lấy tên chữ là 'Vô Hà' đi!"

"Vô Hà?" Tần Tướng niệm ở trong miệng nghiền ngẫm hai lần, quỳ xuống đất chúc mừng: "Tên chữ này Hoàng Thượng lấy vô cùng chuẩn xác."

"Tần khanh, ngươi đứng lên đi." Hoàng Đế đứng lên, cho lui tất cả cung nhân bên cạnh, "Đứng lên chúng ta nói chuyện phiếm một chút."

Tư thế này của Hoàng Đế làm Tần tướng nơm nớp lo sợ đứng lên. Ông ta tiến lên hai bước, đỡ bàn đi ra sau Hoàng Đế: "Hoàng Thượng, nghe nói ngài cơm trưa cũng không dùng, cần chú ý thân thể đấy ạ."

"Ai!" Hoàng Đế cầm tấu chương trên bàn, đi vài bước với Tần tướng, "Lâm Nguyên à, trong lòng ta đây không dễ chịu."

Một tiếng gọi tên chữ của chính mình này, khiến hốc mắt Tần tướng thoáng chốc đỏ bừng: "Hoàng Thượng..."

"Hôm nay Trường Hoa tới tìm ta, khóc lóc nói nhớ a nương. Còn nói, năm đó Thái Tổ đánh xuống giang sơn này, lấy Quốc hiệu là Đại Chiêu, chính là muốn biểu rõ hưng thịnh, ngôi vị Hoàng Đế này của Ngọc gia nhiều thế hệ vĩnh viễn lưu truyền."

Chuyện liên quan đến Thái Tổ Hoàng Đế khai quốc của Đại Chiêu, Tần tướng không dám nói tiếp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện