Thiên Ân thầm đánh giá cô gái trước mặt.
Trong lòng thêm sinh chán ghét.
Nguyệt Vy mặc trên người bộ đồ công sở, váy đen ngắn đến gối, chiếc sơ mi trắng xắn đến khuỷa để lộ cánh tay thon dài trắng nõn.
Bộ dáng cùng lắm chỉ có thể dùng một từ thanh thuần, đáng yêu để diễn tả thế nhưng đôi mắt lại đẹp đến lạ thường.
Trong veo không vấn đục, lông mi cũng rất dài, trên gương mặt Nguyệt Vy không có lấy một chút phần son.
Gương mặt nữ nhân trước mặt ngoại trừ đôi mắt đó chẳng có lấy một điểm gì nổi bật.
Da không trắng, môi cũng không mọng, dáng người...!ừm...!cùng lắm chỉ là cân đối dễ nhìn.
Một cô gái tầm thường như thế, Hoàng Phong lại si mê không lối thoát.
Thiên Ân nhếch môi cười nhạt: "Sao? Im lặng là thế nào? Không nghe thấy tôi nói gì hay là đã nghe thấy những nghẹn lời không biết đáp trả?" Đội mắt Nguyệt Vy cong lên như trắng non, cô hơi mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh nho nhỏ bên khỏe môi: “Xin lỗi, nhưng tôi không việc phải nghẹn lời.
Còn việc đáp trả, có hỏi thì mới có đáp.
Cô muốn hỏi gì, phiên nhanh một chút.
Tôi còn có việc phải làm."
Ánh mắt Thiên Ân lóe lên tia hung ác, cô ta cười khẩy: "Cái miệng của cô đúng là không thể xem thường được.
Đã làm việc bỉ ổi còn tỏ ra đoạn chính.
Xem ra, tôi đã quá xem thường cô.” Nguyệt Vy thở dài, thẳng thắng vào vấn đề: “Đừng vòng vo hay bóng gió.
Nếu muốn nói tôi là người cướp Hoàng Phong từ tay cô thì cứ nói thắng.
Thiên Ân nhíu mày nhìn cô, cười khiêu khích: “Thì ra cô cũng tự nhận thực được.
Nếu vậy, cần gì dài dòng, cô hiểu tôi muốn gì rồi đúng không? Nguyệt Vy cười nhạt: "Muốn tôi rời xa anh ấy?"
Thiên Ân vỗ tay đồm đốp tán thưởng, cô ta lại gần Nguyệt Vy một bước, đôi giày cao gót hơn năm phân khiến Thiên Ân càng cao hơn Nguyệt Vy rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Vy, cô ta buông lời lạnh nhạt: “Cô rất giỏi đoán trúng tâm tư người khác.
Đúng vậy, tôi muốn...!cô cách xa chồng sắp cưới của tôi một chút.
Nguyệt Vy không hề tỏ ra giận dữ, cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Thiên Ân: “Cô thừa biết, lời nói của mình hoàn toàn không có căn cứ.
Ánh mắt Thiên Ân tối sầm lại, chỉ thẳng vào mặt cô: "Cô còn dám mạnh miệng, chính cô...!chính cô là kẻ chen vào giữa tôi và Hoàng Phong, nếu không tôi và anh ấy đã kết hôn, cô ở đây còn dám giương giương tự đắc.
Cô không biết nhục nhã lag gì sao?” Nguyệt Vy bước lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách với Thiên Ân, đem ngón tay cô ta đang chỉ trên mặt mình bỏ xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, nhưng thái độ của cô cứ liên tục khiến tôi cảm thấy bản thân như bị coi thường.
Nghe này, thứ nhất, tôi không hề cướp Hoàng Phong từ tay của cô, bởi vì anh ấy từ trước nơi này đều không phải là người đàn ông của cô.
Hôn ước giữa hai gia đình mấy phần tự nguyện điểm này có phải hiểu rõ ? Anh ấy không hề muốn kết hôn của cô." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Nguyệt Vy nhìn thẳng vào mát Thiên Ân, bình tĩnh nói: “Thứ hai, đừng cho rằng tôi là người thứ ba, bởi lẽ, ngay từ đầu là Hoàng Phong chủ động đến bên tôi.
Hơn nữa, tại thời điểm đó, anh ấy và cô cũng không có bất kì quan hệ nào mang tính chất yêu đương, cô không phải là bạn gái của anh ấy, cũng không phải là đối tượng mà anh ấy đang theo đuổi.
Vậy nên đừng dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi
Dứt lời, Nguyệt Vy cũng không thèm để ý đến phản ứng của Thiên Ân ra sao, cô quay người bước đi.
Thiên Ân trừng mắt nhìn theo, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Là cô đã nói không yêu Hoàng Phong.
Là cô đã nói chỉ cần tôi khuyên được anh ấy từ bỏ, cô sẽ đồng ý ra đi." Thiên Ân gần như hét lên, ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.
Bước chân Nguyệt Vy hơi khựng lại.
Thiên Ân thấy thế vội vã bước lên, túm lấy tay Nguyệt Vy, xoay hẳn người cô lại.
Đôi mắt Thiên Ân hừng hực lửa giận tựa như muốn thiêu rụi luôn Nguyệt Vy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô từng nói với tôi thế nào, cô quên rồi sao.
Lẽ nào những lời đó đều dối trá, cô lừa tôi, làm tôi mất cảnh giác rồi để cướp lấy Hoàng Phong.
Cô cô đúng là hồ ly tinh, cô...! Thiên Ân giận đến tím tái mặt mày, hận ý