Tháng sáu, vào dịp kết thúc năm học, trường đại học Thanh Bắc công bố danh sách sinh viên được nhận học bổng cuối năm.
So với năm trước, năm nay Tề Tranh còn nhận được học bổng nhiều hơn, trọn vẹn tám nghìn khối.
Năm trước đã đi đúng hướng rồi, năm nay Tề Tranh lại còn đạt được nhiều giải nhất hơn.
Bài thực hành cuối học kỳ 2 của cô còn được giới thiệu là tác phẩm ưu tú của đại học Thanh Bắc, có thể mang đi tham gia triển lãm.
Điều này đối với một sinh viên năm thứ 2 mà nói, thật sự là chuyện hiếm có.
Phòng 304 hâm mộ, ghen ghét, hận a.
Mấy người còn lại cũng không phải là chưa từng được nhận học bổng, thế nhưng có trường đại học nào lại không phải chốn để Thần Tiên đánh nhau đâu.
Cạnh tranh kịch liệt, mỗi ngày đều phải nhẩm tính xem thành tích học tập của mình được đến đâu rồi.
Ai nấy đều chỉ hận không thể cầm lấy máy tính mà đem thành tích của tất cả mọi người ra tính lại một lượt, sợ rằng tính sai một ly thôi cũng có thể làm hại chính mình bị tụt hạng, thậm chí là lấy không được học bổng.
Duy tại học viện kiến trúc lại có một trường hợp đặc biệt: Tề Tranh cứ như vậy một người một ngựa tuyệt trần mà đi, dường như không hề quan tâm đến chuyện này chút nào.
Nhìn cô như vậy thì nên nói người này đúng là cái người thanh tâm quả dục đi.
Thế rồi có một lần, Phạm Vi đã hỏi cô thế này: có phải cậu không quan tâm đến học bổng hay không?
Tề Tranh giơ lên nắm đấm như sẵn sàng đánh chết tươi ai đó mà quơ quơ trước mặt mọi người: "Ai dám đoạt học bổng của tui hả!"
Được rồi! Thanh tâm quả dục gì đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Bởi người này đã đem học bổng như là miếng ăn nằm trong bát của mình rồi, cực kỳ nắm chắc, thế nên mới có sự tự tin đến như vậy.
Tề Tranh đã trở thành khách quen của phòng giáo vụ của học viện.
Năm nay cô lại mang theo chứng minh thư, thẻ ATM tới nơi này để làm thủ tục nhận học bổng.
Cô phải đem số tiền kia tiến vào trong tiểu kim khố của mình rồi mới yên tâm được.
"Em chào cô giáo Lưu.
Lại phải làm phiền cô rồi ạ." Tề Tranh đẩy cửa, thò cái đầu vào dò xét, trên mặt là nụ cười sáng ngời trông rất đáng yêu.
Là người quen cũ đây mà! Cô giáo Lưu vẫy tay ra hiệu cho Tề Tranh tiến vào.
Tề Tranh cũng không một chút ngại ngùng, cô vừa cười vừa đi đến bên cạnh cô giáo Lưu
Sau khi đã làm xong mọi việc, Tề Tranh chào tạm biệt đang chuẩn bị rời đi thì cô Lưu lại gọi giật lại.
"Ôi này, Tề Tranh! Em chờ một chút!"
Tề Tranh quay đầu lại: "Dạ cô Lưu.
Cô còn có chuyện gì nữa hay sao?"
Cô Lưu suy nghĩ một lúc rồi từ trong đống giấy tờ xếp thành chồng ở trước mặt mình rút ra một xấp tài liệu đưa tới trước mặt Tề Tranh.
"Tề Tranh, em cũng biết rồi đấy, học viện Kiến trúc của chúng ta phải trải qua bốn, năm năm học tập mới được xem là tốt nghiệp.
Năm thứ tư tốt nghiệp thì cấp bằng cử nhân, năm thứ năm tốt nghiệp mới được công nhận là kiến trúc sư*.
Đối với sinh viên năm thứ năm, trong chính sách giáo dục hàng năm đều có hạng mục giao lưu quốc tế.
Riêng em đã được học viện đưa vào danh sách xem xét rồi, hiện tại em có thể làm đơn xin đi học được rồi đấy." Cô Lưu đưa tay đẩy đẩy mắt kính.
Tề Tranh cầm lấy bản thông báo trên tay, cô chăm chú đọc thật kỹ hạng mục giao lưu quốc tế của học viện Kiến trúc.
Sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên cười rồi cự tuyệt: "Thưa cô, em không có ý định xuất ngoại đâu ạ."
* Chỗ này mình tra google rùi mà không ra nên đành tham khảo Luật giáo dục VN mình mà "chế tác" cho hợp lý.
Bạn nào biết thì mách dùm để mình sửa lại nhé.
Nguyên văn: "bốn năm tốt nghiệp cầm công học học sĩ, năm năm tốt nghiệp mới phải kiến trúc học học sĩ"
Đôi mắt kính bị cô Lưu, vì run tay mà đẩy lệch một cái, khiến cho nó bị treo ở trên sống mũi, nom có chút buồn cười.
Cô thật chưa từng tưởng tượng ra được, vậy mà sẽ lại có người cự tuyệt đề nghị này.
Phải biết rằng để được đưa vào danh sách sinh viên được giao lưu quốc tế tại đại học Thanh Bắc này không phải chỉ đơn giản là đưa bạn đi ra bên ngoài mà thôi.
Ở đây ngoài việc kế hoạch đào tạo được sắp xếp kỹ càng đã đành, mà ngay cả phương diện sinh hoạt cũng được an bài hết sức chu đáo.
"Tề Tranh! Em...!Em..." Phản ứng của Tề Tranh so với những gì mình đã hình dung lại trái ngược hoàn toàn.
Điều này làm cho cô giáo Lưu nhất thời không tìm đâu ra ngôn từ để mà diễn đạt cảm xúc của mình lúc này.
Tề Tranh thì lại hiểu rõ tâm tư của người làm thầy.
Cô vừa mỉm cười vừa an ủi: "Thưa cô, đúng thật là em không có ý định xuất ngoại.
Trung Quốc là đất nước đã sản sinh ra được rất nhiều kiến trúc sư ưu tú.
Vậy nên ý định sau khi tốt nghiệp của em là trực tiếp tìm đến một công ty có thương hiệu tốt rồi làm từ tầng dưới chót đi lên.
Em nghĩ rằng nếu làm được như vậy thì mình sẽ đi được từng bước một vững chắc hơn."
Sau khi nghe xong, cô Lưu như có một tảng đá rơi xuống đất.
Tề Tranh không phải là người tự phụ, lại càng không có sự tự mãn.
Nhưng so sánh với những người vừa qua tuổi thành niên khác, đối với bản thân mình Tề Tranh luôn tỏ ra rất nghiêm khắc, có khát vọng đi lên bằng chính đôi chân của mình.
Đây là suy nghĩ rất tốt!
Bản thân học viện Kiến trúc cũng chia ra thành hai phái.
Có phái bác học, có phái thực tế.
Phái bác học đặt mục tiêu giao du rộng rãi hòng tiếp thu được càng nhiều càng tốt tinh hoa của khắp thế giới, phái còn lại thì cho rằng chỉ cần bắt tay vào làm là được rồi.
Cũng không thể nói phái nào thì tốt hơn, chỉ có sự lựa chọn là khác biệt mà thôi.
Nhưng rồi cô Lưu cũng không có ý định để cho Tề Tranh nói chuyện không đâu: "Tề Tranh, cô đã hiểu ý nghĩ của em lúc này.
Nhưng em phải biết rằng để có được cơ hội như vậy là vô cùng khó khăn, vậy nên cô hi vọng là em hãy suy nghĩ cho thật kỹ, không nên vội vàng đưa ra quyết định ngay như vậy.
Danh sách này sẽ được chính thức chốt lại sau khi em học xong năm thứ ba, thời gian từ giờ đến lúc đó còn rất dài, vậy nên em có thể cùng người nhà thương lượng một chút.
Trong thời gian đó em có thể liên hệ với học viện vào bất cứ lúc nào."
Tề Tranh cười rồi gật đầu đồng ý.
Nhìn qua thì thấy biểu hiện này khá là nhu thuận, thế nhưng có lọt tai hay không thì cũng chỉ có chính bản thân cô mới biết mà thôi.
Đây đúng là một cơ hội rất tốt, nhưng mà không xuất ngoại cũng không có nghĩa là Tề Tranh sẽ không còn cách nào khác khẳng định vị trí của mình trong cái ngành kiến trúc này.
Đương nhiên, cái điều quan trọng nhất chính là: cô không muốn mình và Bùi Thanh Phi sẽ phải tách ra lâu đến như vậy.
Con số bốn năm đã là rất dài rồi.
Dù chỉ là nhiều thêm một ngày, nhiều thêm một phút, nhiều thêm một giây cũng đều không được.
Về chuyện này Tề Tranh cũng không có gạt Bùi Thanh Phi.
Đêm đó cô đã kể hết cho cô ấy nghe.
Từ cái ngày Bùi Thanh Phi yêu cầu mình phải thẳng thắn, thành khẩn trở về sau, những việc đã xảy ra trong vòng một ngày, từ chuyện lớn cho đến việc vặt, Tề Tranh đều muốn kể cho Bùi Thanh Phi nghe đến tận từng chi tiết.
Bùi Thanh Phi thì không chê phiền, nhưng phòng 304 lại chịu không nổi.
Ngay đến cả cái người vẫn luôn khoan dung, độ lượng đạt đến đẳng cấp cao nhất mỗi khi Tề Tranh rải thức ăn cho cún là Điền Tiểu Điềm cũng còn chịu không nổi.
Bởi vì ngày nào cũng như ngày nào, Tề Tranh không ngừng kể lể, nói mãi không thôi, cứ như một bà mẹ già vậy.
Bà mẹ già thì đã làm sao? Bùi Thanh Phi lại thích người như vậy.
Nhìn cái bộ dạng đắc ý kia của Tề Tranh, mấy người trong phòng đều nhao nhao tránh né.
"Cậu...!cậu nói thật cho mình biết đi! Có thật là cậu không muốn đi hay không?" Bùi Thanh Phi lấy hết can đảm để hỏi.
"Đương nhiên là mình không muốn rồi!" Tề Tranh nói thẳng.
Tiện thể cô giới thiệu cho Bùi Thanh Phi hiểu thêm một chút về hai con đường cần chọn lựa đối với một kiến trúc sư.
Rồi cô đưa ra một loạt dẫn chứng cho thấy xuất ngoại cũng không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công.
Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Liệu có phải Tề Tranh khẩu thị tâm phi hay không, chỉ cần nghe qua là cô sẽ nhận ra ngay.
Quả thật Tề Tranh đã có quy hoạch đối với tương lai của mình.
Việc xuất ngoại giao lưu này xác thực không có ở trong kế hoạch của người này.
Như vậy cũng tốt.
Xem như hôm nay Bùi Thanh Phi đã có thêm một chút hiểu biết về suy nghĩ của Tề Tranh ngày đó.
Người này thực lòng không muốn cái người quan trọng nhất trong cuộc đời mình chỉ vì chính mình mà phải mang theo tiếc nuối.
Hôm nay tâm tình của cô cũng lại đúng là như vậy.
Cậu chuyện xuất ngoại du học này lướt qua trong đầu Tề Tranh căn bản không đến hai phút.
Nếu như nói có chuyện làm cô phải phiền lòng nhất trong thời gian gần đây, ít nhiều đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, lại là đến từ vị đại đại chuyên vẽ tranh manga trên Weibo được cô