Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Trường Ngự, Ngươi Rất Có Thể Là Con Riêng (2)


trước sau

Advertisement
"Sư phụ, người có dám thề, mỗi lời người nói đều là thật không? Lấy tiền đồ của Thanh Vân đạo tông ra thề, một chữ cũng không lừa ta?"

Tô Trường Ngự nói với Thái Hoa đạo nhân.

Thái Hoa đạo nhân sững ra.

Câu chuyện là thật, nhưng bảo một chữ cũng không giả, thì không phải.

Ông đúng là muốn dùng cách mọi người dạy Diệp Bình để dạy Tô Trường Ngự.

Lừa Tô Trường Ngự một chút, từ đó kích thích tiềm lực của hắn.

Nếu mà kích thích ra được tí ti tiềm lực gì đó, chả phải nhất cử lưỡng tiện hay sao.

Không dè, lại không lừa được Tô Trường Ngự.

"Sư phụ, ngài đừng vòng vo, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nói linh tinh nửa giờ rồi đó."

"Ngài không thấy mệt, nhưng mà ta mệt."

Tô Trường Ngự bực bội nhìn Thái Hoa đạo nhân, thiệt không biết Thái Hoa đạo nhân rốt cuộc muốn gì nữa.

Vòng vo lộn xộn nãy giờ cũng đã hơn nửa canh giờ, có gì thì nói luôn đi.

"Được được được!"

"Vi sư không lừa ngươi nữa."

"Vi sư hỏi ngươi, ngươi còn nhớ mấy ngày trước, ngươi đưa về hai người không?"

Thái Hoa đạo nhân cuối cùng cũng quyết định nói thẳng, không lòng vòng nữa.

"Ý người là lão Hạ với lão Huyền?"

Tô Trường Ngự hơi hiếu kỳ.

"Ừ."

Thái Hoa đạo nhân gật đầu.

"Họ thì sao?"

Tô Trường Ngự càng tò mò hơn.

"Vi sư đoán, hai người ngươi dẫn về đó hình như có biết thân thế của ngươi."

Thái Hoa đạo nhân nghiêm túc nói.

"Biết thân thế của ta?"

Tô Trường Ngự kinh ngạc.

"Sư phụ, người nói vậy là sao?"

Thật ra, Tô Trường Ngự không quan tâm lắm về phụ mẫu thân sinh của mình.

Nếu bảo có tình cảm, thì chẳng có tình cảm gì.

Nhưng nếu bảo không có tình cảm, thì thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới.

Suy nghĩ của Tô Trường Ngự rất đơn giản, nếu phụ mẫu thân sinh của hắn vẫn còn sống, hắn sẽ tới gặp một lần, nếu bọn họ đã không còn, thì cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới, thỉnh thoảng đốt chút nhang đèn cho họ, để an ủi vong linh.

Tô Trường Ngự nghĩ thế.

Hắn tò mò nhìn Thái Hoa đạo nhân, không hiểu sao Thái Hoa đạo nhân lại nghĩ lão Hạ với lão Huyền biết thân thế của mình.

"Vi sư hỏi ngươi, bộ đồ ngươi đang mặc, giá bao nhiêu?"

Thái Hoa đạo nhân chỉ bộ đồ trên người Tô Trường Ngự.

"Ách..."

Tô Trường Ngự không biết có nên nói thật không.

"Năm ngàn linh thạch thượng phẩm."

Tô Trường Ngự đáp, quyết định không nói thật tốt hơn.

"Năm ngàn lượng hoàng kim? Ngươi thật đúng là dám... Cái gì? Năm ngàn linh thạch thượng phẩm?"

Mới đầu, Thái Hoa đạo nhân theo bản năng còn tưởng là năm ngàn lượng hoàng kim, vừa mới định mắng Tô Trường Ngự mấy câu, sau đó chợt nhận ra, cái Tô Trường Ngự nói không phải là năm ngàn lượng hoàng kim.

Mà là năm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Làm Thái Hoa đạo nhân ngẩn cả ra.

Năm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Đó là bao nhiêu?

Quần áo cho ông mặc cả đời, cũng không tốn nhiều linh thạch tới như vậy!

Thái Hoa đạo nhân ngẩn người.

Thấy Thái Hoa đạo nhân ngơ ngác, Tô Trường Ngự rất vui vì mình đã không nói thật.

Cả nửa khắc sau, Thái Hoa đạo nhân mới hồi thần, nhìn Tô Trường Ngự.

"Trường Ngự, vậy vi sư có thể đảm bảo chín phần rằng hai người kia biết thân thế của ngươi."

Ban đầu Thái Hoa đạo nhân vốn chỉ dám chắc năm phần, giờ nghe cái giá năm ngàn linh thạch thượng phẩm của bộ quần áo này, thì đã đảm bảo gần như chắc chắn.

Lão Hạ với lão Huyền kia nhất định biết thân phận của Tô Trường Ngự.

Thậm chí...

Trong đầu Thái Hoa đạo nhân chợt nảy ra thêm một ý nghĩ.

"Sư phụ, tại sao?"

Tô Trường Ngự cau mày.

"Trường Ngự, ngươi đúng là người ở trong cuộc thì mơ hồ."

Thái Hoa đạo nhân giảng giải.

"Trường Ngự, sao ngươi không nghĩ kỹ, chỉ là giữa đường bèo nước gặp nhau, sao bọn họ lại dám tặng ngươi món quà quý như vậy?"

"Ngươi nghĩ rằng bọn họ vì thấy ngươi đẹp trai thật đấy chứ?"

Thái Hoa đạo nhân nói.

"Chẳng lẽ không đúng?"

Tô Trường Ngự không hiểu. Theo hắn nghĩ, đúng là do người ta thấy hắn đẹp trai mà!

Thái Hoa đạo nhân: "..."

"Sư phụ, ông ấy nói có một nữ nhi, chắc thật vì muốn gả nữ nhi cho ta, nên mới đưa ta nhiều quần áo như vậy."

Tô Trường Ngự giải thích.

Nhưng Thái Hoa đạo nhân chỉ cười khẩy làm Tô Trường Ngự trầm mặc.

"Sư phụ, người nói tiếp đi."

Tô Trường Ngự nói.

"Y vô duyên vô cớ đưa đồ cho ngươi, rõ ràng là có mục đích."

"Hồi trước vi sư đã từng nói, thân thế của ngươi nhất định không bình thường."

"Nên vi sư đưa ra kết luận, bọn họ chắc chắn biết thân phận của ngươi, nên mới cố ý lấy lòng ngươi."

Thái Hoa đạo nhân nói, mỗi chữ đều nặng ký.

Làm Tô Trường Ngự bừng hiểu ra.

"Đúng ha, sư phụ, người nói tiếp."

Tô Trường Ngự gật đầu, cảm thấy Thái Hoa đạo nói rất có lý.

"Ban đầu, vi sư cảm thấy là do bọn họ biết thân phận của ngươi, nhưng khi vi sư biết giá một bộ đồ của ngươi là năm ngàn linh thạch thượng phẩm, thì vi sư nghĩ có lẽ chuyện không chỉ đơn giản như vậy."

Thái Hoa đạo nhân tỏ vẻ cao thâm khó lường.

Làm Tô Trường Ngự càng hiếu kỳ hơn.

"Sư phụ, còn có thể phức tạp hơn à?"

Tô Trường Ngự thật sự tò mò.

"Ta cảm thấy, rất có thể một trong hai người đó, chính là phụ thân của ngươi."

Thái Hoa đạo nhân đáp.

Câu nói như một tiếng sấm làm Tô Trường Ngự ngây người ra.

Hắn ngây người, vì sau khi ngẫm kĩ lại, mới thấy hình như có cảm giác như vậy thật.

"Sư phụ, khoan đã, hai người đó quả thực là thường xuyên hỏi phụ mẫu ta có khỏe hay không."

Tô Trường Ngự kêu lên.

"Vậy thì đúng rồi, hai người bọn họ, hoặc là biết rõ thân thế của ngươi, hoặc là một trong hai người họ chính là phụ thân của ngươi."

"Trên đời này, chỉ có phụ thân mới rộng rãi với nhi tử mình như vậy."

"Hơn nữa, vi sư cảm thấy, phụ thân ngươi, hẳn là lão Huyền kia."

Thái Hoa đạo nhân nói với giọng đầy chắc chắn.

Tô Trường Ngự vừa nghe, không khỏi nhớ lại mọi chuyện một cách cẩn thận.

"Đúng rồi, sư phụ, ta cũng thấy lão Huyền đó, lúc bình thường cứ nhìn ta, không biết là nghĩ cái gì."

"Ông ấy là phụ thân ta ư?"

"Nhưng vì sao, ông ấy lại không nhận ta?"

Tô Trường Ngự hỏi, hắn không hiểu.

Nếu là phụ thân của mình, sao thấy mà lại không nhận nhau với mình?

"Trường Ngự, trên đời này làm gì có phụ thân mẫu thân không đúng."

"Ông ấy không nhận ngươi hẳn là có nỗi khổ của mình."

Thái Hoa đạo nhân nói.

"Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Mà ngay cả nhi tử thân sinh của mình cũng không nhận được?"

Tô Trường Ngự không hiểu.

"Chuyện này…"

"Ài, thôi để vi sư nói thẳng."

"Trường Ngự, rất có thể ngươi là... Con tư sinh!"

Thái Hoa đạo nhân mở miệng.

Tô Trường Ngự lập tức ngẩn ra.

Truyện convert hay : Ta Có Năm Cái Đại Lão Ba Ba

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện