Toàn bộ hậu trường là một mảnh yên tĩnh.
Không ai nhìn thấy Diệp Phi đã ra tay lúc nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Nhược Sương hơi nheo lại, không hề che dấu mà hiện lên một tia lạnh lẽo.
Tên đầu trọc hét lên một tiếng: “Nhóc con, cậu dám dùng dao chống lại tôi…”
“Vụt…” Diệp Phí trở tay một cái thân thể tên đầu trọc khẽ trắn động, trực tiếp bay xa bảy tám mét.
Yết hầu có thêm †1 lỗ.
Trong lòng mọi người đều phát lạnh.
Triệu Nhược Sương khẽ quát một tiếng: “Cậu là ai cơ chứ?”
Diệp Phi không trả lời, tay phải rung một cái vẫy con dao ra.
*A…” Bảy tiếng kêu thảm thiết chồng lên nhau, bảy tên vệ Sĩ xung quanh Diệp Phi đồng thời bị ngã bay về phía sau, toàn bộ thân thể đều bị tách rời.
Mặc dù võ thuật của anh cũng chẳng phải là cao siêu gì thế nhưng với tốc độ và sức mạnh của anh thì việc xử bảy tên này vẫn là dư sức.
Thấy bảy người đột tử, sắc mặt của đám Tống Đại Trung lại trở nên tái mét, Triệu Nhược Sương càng thêm phẩn nộ hét lên: “Rốt cuộc cậu là ai2”
Không hề có câu trả lời chỉ có một con dao găm.
Triệu Nhược Sương nhanh chóng lùi lại.
Đồng thời, gio súng ống lên, nhắm về phía Diệp Phi.
Chỉ là còn chưa bóp cò đã bị một đao chém rụng, giây tiếp theo, một đao để trên yết hầu Triệu Nhược Sương.
Diệp Phi bình tĩnh: “Động đến tôi?”
Tống Đại Trung theo bản năng lên tiếng: “Người anh em xin hãy thủ hạ lưu tình, cô ấy là người của Tống gia…”
Triệu Nhược Sương hét lên: “Tôi là người của Tống gia, là cô của Tống Hồng Nhan, cậu giết tôi cậu có thể gánh vác được hậu quả không?”
“Bụp…” Một thanh am sắc bén vang lên, mũi kiếm đâm vào yết họng Triệu Nhược Sương.
Thân thể Triệu Nhược Sương đột nhiên trở nên cứng ngắc, khó tin mà mở miệng: “Cậu… cậu…”
Cô ta thật sự là không thể tin được, Diệp Phi vậy mà lại thật sự muốn giết cô ta.
Hàn quang lại lóe lên, Triệu Nhược Sương ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu, chết không nhắm mắt ngay trước mặt Tống Hồng Nhan.
Con đường núi lại trở nên yên tĩnh trở