Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 607


trước sau

Chương 607:

 

Nghe thấy Diệp Phi gọi đến mình, Tô Tích Nhi vội vàng gật đầu, sau đó do dự: “Tôi vẫn sẽ xếp hàng …” Diệp Phi sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Được”

 

Tô Tích Nhi tự giác tuân thủ các quy tắc, còn Diệp Phi thì nhất quyết không ưu tiên cô, điều này chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cô.

 

Một giờ sau, Diệp Phi đưa mắt nhìn Tô Tích Nhi sau khi đã khám xong hơn chục bệnh nhân.

 

“Mau đi khám bệnh đi, đừng trốn tránh”

 

Nghĩ đến việc anh đã hành xử với Tô Tích Nhi lúc nãy, Đường Nhược Tuyết không khỏi thúc giục một lần nữa, bởi vì thấy Diệp Phi đột nhiên có một chút trầm mặc.

 

Diệp Phi bỗng có một chút trâm mặc, anh nhìn thấy Tô Tích Nhi đang ăn, một cái bánh mì hấp năm mươi xu cùng một chai nước lạnh, miệng nhỏ nhai ngon lành.

 

Người ra kẻ vào, nhưng cô vẫn trầm mặc ngồi đó không nói một lời, khiến người ta không khỏi ngậm ngùi.

 

“Xin lỗi, tôi không biết rằng không thể ăn ở trong đây”

 

Thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết đang nhìn mình, Tô Tích Nhi hoảng hốt vặn nắp chai nước, gói lại túi bánh hấp rồi bỏ vào trong túi của mình, trong miệng thì liên tục xin lỗi hết lần này đến lần khác.

 

“Tôi đã quen với việc ăn tối lúc sáu giờ, vì vậy tôi đã quên mất điều này. Tôi xin lỗi, bác sĩ Diệp.”

 

Cô có chút hoảng hốt: “Tiền phạt là bao nhiêu vậy, tôi chấp nhận nộp phạt…” “Không sao, cô có thể ăn ở trong đây, cô không thấy bọn họ vẫn đang hùng hổ ăn uống hay sao?”

 

Diệp Phi chỉ ngón tay về phía Hoàng Tam Trọng, sau đó nhẹ giọng nói ra: “Đến phiên cô rồi, đến đây, để tôi khám”

 

Tô Tích Nhi không nói chuyện, cắn môi gật đầu, sau đó đi theo Diệp Phi đến phòng khám bệnh độc lập.

 

Đường Nhược Tuyết theo sau cùng với chiếc túi xách của cô ấy.

 

Diệp Phi vươn tay bắt mạch, một lúc sau, sắc mặt hơi thay đổi.

 

Diệp Phi nhìn Tô Tích Nhi: “Cô có thể cởi hết quần áo ra để tôi xem một chút không?”

 

Dê xồm!

 

Đường Nhược Tuyết suýt nữa lại muốn bóp cổ Diệp Phi.

 

“Bảo anh xem bệnh, anh lại muốn người ta cởi quần áo”

 

Tô Tích Nhi cũng bị dọa cho bối rối, cơ thể khế run lên, hai tay không biết phải đặt vào đâu. Nếu không phải Đường Nhược Tuyết ở

đây, chắc hẳn cô ấy đã chạy trối chết rồi.

 

Đường Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Phi: “Anh bắt mạch không ra bệnh của cô ấy, lại phải cởi quần áo à?”

 

“Vậy thì không phải. Anh đã biết bệnh của cô ấy. Anh chỉ là muốn xác nhận lại một chút thôi”

 

Diệp Phi cũng biết đã dọa Tô Tích Nhi, tươi cười điềm tĩnh giải thích: “Như vậy, anh mới có khả năng điều trị tốt hơn”

 

“Anh nghĩ, chắc Tích Nhi cũng hi vọng sớm trị tận gốc căn bệnh này”

 

Nghe Diệp Phi bất chợt đặt câu hỏi, Tô Tích Nhi giật mình, khẩn trương không biết trả lời thế nào: “Ừ, ừ, ừ…” Tô Tích Nhi lo lắng, bất an ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Diệp Phi, lập tức dời mắt giống như con nai con bị hoảng sợ.

 

“Anh đã biết bệnh của cô ấy rồi thì cố gắng trị liệu đi, cởi quần áo xác nhận cái gì chứ”

 

Đường Nhược Tuyết tức giận lên tiếng: “Tích Nhi là cô gái chưa chồng, để anh xem xong, về sau còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?”

 

Đổi thành cô gái khác, có lẽ Đường Nhược Tuyết sẽ không nói gì. Nhưng Tô Tích Nhi thật sự đơn thuần, cô lo lắng bắt cô ấy cởi quần áo sẽ làm cô ấy bị ám ảnh mất.

 

“Không, không, nếu là chị Tuyết, em sẽ không sao. Cứ để cho bác sĩ Diệp khám thử đi”

 

Tô Tích Nhi phản ứng lại, kéo Đường Nhược Tuyết và khẽ lắc đầu: “Em tin tưởng bác sĩ Diệp là… người t “Như vậy đi, anh lấy khăn tắm cho bọn em. Bọn em nghĩ cách xử lý một chút đi, anh chỉ cần nhìn lưng của Tích Nhi thôi”

 

Diệp Phi cũng nhìn ra được sự kháng cự của Tô Tích Nhi, anh cười khẽ nói: “Xác nhận xong mới có thể chữa trị tốt hơn”

 

“Đương nhiên, nếu Tích Nhi thật sự không tiện, vậy anh sẽ không kiên trì nữa”

 

Anh lấy ngân châm ra, chuẩn bị chữa trị.

 

Lúc này Tô Tích Nhi trở nên kiên định: “Bác sĩ Diệp, được, tôi tin tưởng anh, tôi cởi…”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện