Sau một hồi va chạm, cả chục tên côn đồ đồng loạt ngã xuống đắt, gãy cả tay chân.
Mặt mày Lưu Dũng và Tiết Nhan biến đổi lớn, không ngờ tên phế vật này lại có sức công phá mạnh đến mức hơn chục người không thể đè được.
Nhìn thấy Diệp Phi đi tới, Lưu Dũng khẽ quát lên: “Mày…
mày không được qua đây.
”
“Hứt”
Đúng lúc này, bóng dáng Diệp Phi lóe lên.
Lưu Dũng chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm tháy cổ mình bị thắt lại.
Diệp Phi bóp cổ Lưu Dũng, ném thẳng về phía kính chắn gió.
“Bùm!”
Với một cú va chạm kinh hoàng, kính chắn gió vỡ tung ngay lập tức, cả người Lưu Dũng đâm vào đó.
Sức lực dọa người.
“Trả thù.
.
”
Diệp Phi cười lanh: “Dám có ý xấu với Nhược Tuyết, các người đều chán sống rồi phải không?”
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Lưu Dũng há to miệng, kinh ngạc nhìn Diệp Phi.
Đây quả thực là Lý Tiểu Long.
Ông ta không cảm thấy, Diệp Phi chỉ là một đứa ở rẻ, khẳng định còn một thân phận dọa người nào khác.
Tiết Nhan cũng hốt hoảng gửi tin nhắn bằng điện thoại di động.
*Tôi là ai ông không cần quan tâm làm gì.
Ông chỉ cần nhớ kỹ, tôi là người ông không chọc nỏi là được.
”
Diệp Phi đến trước mặt Tiết Nhan, một phát đá bay cô ta.
Lưu Dũng lại hét thảm một tiếng, dọa cho Trần Tiểu Nguyệt phải che miệng.
Ngay sau đó, một vài chiếc xe ben khác chạy đến.
Xe dừng lại, mở cửa phía sau, hàng chục thanh niên đội mũ bảo hiểm, tay cm búa phóng xuống xe.
Da bánh mật, đằng đằng sát khí.
“Nhóc con, mày xong đời rồi.
”
Lưu Dũng con ngươi lóe sáng: “Ban nãy động thủ chỉ là mấy tên giang hồ tao