Người mặc đồ đen đánh một đòn vào ngực Trần Xuân Độ nhưng Trần Xuân Độ lại không hề động đậy!
Phải biết rằng với cú đấm này của anh ta, đổi thành người bình thường thì lồng ngực của họ đã rạn nứt từ lâu.
Mà điều khiến người mặc đồ đen càng cảm thấy khó tin hơn là cú đấm của anh ta nện lên lồng ngực Trần Xuân Độ phảng phất như đánh vào tấm sắt cứng chắc, khiến cả cánh tay của anh ta trở nên tê dại.
Thể chất của Trần Xuân Độ vượt xa sự tưởng tượng của người mặc đồ đen. Trần Xuân Độ đã trải qua quá trình rèn luyện thể chất cực kỳ đáng sợ nhất. Ngay cả một lưỡi dao bình thường, cũng chỉ có thể bị vết chai dày cộm chặn lại!
Làm sao có thể chứ? Người mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng, Trần Xuân Độ đã nhấc chân đập mạnh vào vai người mặc đồ đen.
"Ầm..."
Đọc truyện tại đây.
Một luồng sức mạnh khổng lồ khiến người mặc đồ đen không chống đỡ được đầu gối, xương bánh chè gần như bị đập nát...
"Mày muốn chết!" Toàn thân anh ta không ngừng run rẩy, đó là lửa giận, một luồng sát ý kinh người gần như đông cứng bầu không khí.
"Kẻ muốn chết chính là bọn mày!" Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng. Trên cánh tay của người mặc đồ đen truyền tới cảm giác đau xé ruột, đau đến nỗi cả người anh ta ứa mồ hôi lạnh.
"Răng rắc!"
Hai cánh tay của người mặc đồ đen bị Trần Xuân Độ vặn gãy.
Tiếp đó, người mặc đồ đen lại hít sâu một hơi, đôi mắt dưới cặp kính râm lộ ra vẻ sợ hãi.
Bởi vì... Trần Xuân Độ đã bẻ gãy hai chân của anh ta.
Hai tay hai chân của người mặc đồ đen đều bị bẻ gãy, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất. Anh ta muốn bò dậy nhưng hoàn toàn không khống chế được tứ chi, cứ như chúng không ở trên người của anh ta!
Rốt cuộc vẻ ngưng trọng trên mặt anh ta cũng trở thành nỗi sợ hãi, một giọt mồ hôi lạnh…chảy từ trên trán anh ta xuống!
"Mày là ai!" Người mặc đồ đen hoảng sợ hỏi. Anh ta không dám tin. Anh ta ở nước ngoài chém giết vô số nhưng không ngờ lại lật nhào ở nước C.
Đây là nỗi nhục nhã ê chề chưa từng có trong cuộc đời anh ta từ trước tới nay.
"Mày không có tư cách biết." Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.
"Nếu mày dám giết tao thì tao sẽ dùng mạng của mình xin thề, mày cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu. Người của tổ chức chúng ta sẽ không bỏ qua cho mày." Người mặc đồ đen lớn tiếng mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo!
"Chúng mày thuộc tổ chức nào?" Trần Xuân Độ hỏi.
"Với thân phận của mày làm sao có thể biết được, nói cho mày biết cũng không sao. Dù sao mày cũng trở thành người sắp chết rồi… Nhớ kỹ cái tên Huyết Nhẫn này, vài ngày nữa, mày sẽ bị tổ chức của chúng tao trả thù!" Người mặc đồ đen cười nói, ánh mắt dưới cặp kính râm lóe lên vẻ kiêu ngạo.
"Hóa ra là Huyết Nhẫn à... Tao còn tưởng là một thế trâu bò nào nữa chứ..." Kết quả nằm ngoài dự đoán của người mặc đồ đen, khi Trần Xuân Độ nghe anh ta nói ra tên tổ chức của mình thì phì cười, khiến vẻ mặt của người mặt đồ đen bỗng nhiên cứng đờ.
"Có vô số tổ chức sát thủ ở nước ngoài, lúc nào thì đến lượt tổ chức của tụi mày làm màu rồi?" Trần Xuân Độ lạnh lùng nói.
"Mày biết tổ chức Huyết Nhẫn sao?" Người mặc đồ đen sửng sốt. Huyết Nhẫn đã thực hiện vô số nhiệm vụ ám sát nhưng vẫn luôn khiêm tốn. Ngay cả ở nước ngoài cũng không có bao nhiêu người biết tên tổ chức, mà tại sao người nước C trước mặt này lại biết chứ?
"Nếu tao nhớ không lầm thì thủ lĩnh Huyết Nhẫn của mày tên là Huyết Phong phải không?"
"Mày cũng có tư cách gọi thẳng tên húy của đại nhân Huyết Phong sao?" Người mặc đồ đen cười ha ha: "Nếu mày cũng biết chúng tao có Huyết Phong, vậy mà còn dám đến chỗ chúng tao nộp mạng nữa sao?"
"Xem ra anh ta đã quên lời thề lúc đó rồi…" Trần Xuân Độ hờ hững phun ra một vòng khói thuốc, nhướng mày: "Lúc đó Huyết Phong đã thề trước mặt tao nói từ nay Huyết Nhẫn sẽ không đối địch với tao nữa, sao thế, bây giờ muốn nuốt lời rồi sao?"
Người mặc đồ đen cười mỉa mai: "Mày là cái thá gì mà đại nhân Huyết Phong sẽ thề trước mặt mày..." Người mặc đồ đen chưa kịp nói xong thì nụ cười mỉa mai trên mặt anh ta đột nhiên cứng ngắc!
Ánh sáng màu đen xẹt qua, một con dao găm màu đen cắm lên cổ người mặc đồ đen.
Trên cổ của anh ta cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo của lưỡi dao, lạnh đến nỗi khiến anh ta rùng