Lê Thần Yên đã nhằm vào Trần Xuân Độ, bày ra thiên la địa võng từ lâu.
Ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm như vô tận, anh mơ hồ đoán được có lẽ lúc này đang có rất nhiều người ẩn núp bên ngoài khách sạn Shangri-La.
Nếu Lê Thần Yên không có được câu trả lời hài lòng, đêm nay sẽ trở thành một đêm mây đen gió lớn giết người!
“Họ Lê kia, anh điều tra tôi, còn nói thân phận của tôi là giả?” Trần Xuân Độ cười ha ha với giọng điệu châm chọc.
“Anh Trần, e rằng mục đích anh đến Thành phố T cũng không đơn giản như thế đúng không?” Lê Thần Yên nhìn chằm chằm vào mắt Trần Xuân Độ, mở miệng có ý thăm dò.
Tiếc là ánh mắt của Trần Xuân Độ vẫn rất bình tĩnh, cực kỳ thản nhiên, không hề có ý đề phòng và tránh né, khiến Lê Thần Yên không thu hoạch được gì.
“Nói tiếp đi.
” Trần Xuân Độ gật đầu, nhếch miệng cười.
“Anh chịu ở bên cạnh Lê Kim Huyên, dù làm một kẻ ở rể, bị người ta khinh thường cũng không buông, có lẽ là đang đợi quyền khai phá cảng và sân bay của Lê Kim huyên đúng không?” Lê Thần Yên không nhanh không chậm nói.
“Anh Trần, dù anh diễn rất giỏi, nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ dễ trêu vào, anh ở bên cạnh Lê Kim Huyên nhẫn nhục chịu khó, thậm chí đôi khi còn không có tự trọng, đàn ông bình thường hoàn toàn không chịu nổi, trừ khi có một loại người… ngang ngược có dã tâm.
” Lê Thần Yên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ bằng ánh mắt nóng rực: “Bọn họ vì đạt được mục đích mà không chừa chút thủ đoạn, có thể im lặng chịu đựng sự đau khổ và chê trách mà người bình thường không thể nào chịu đựng được…”
“Diễn giỏi quá thành ra rất giả dối, ngoài sân bay và cảng, tôi rất khó nghĩ ra được anh còn có động cơ gì có thể khiến anh chịu im lặng bên cạnh cô gái kia nữa.
” Cuôi cùng Lê Thần Yên cũng không nói ra chuyện khi sai người điều tra hồ sơ của Trần Xuân Độ, anh ta đã gặp phải chuyện lạ.
Anh ta hoàn toàn không thể lấy ra mấy tờ cuối cùng trong hồ sơ của Trần Xuân Độ, với quyền hạn và tư cách của anh ta, lấy hồ sơ là một chuyện rất dễ dàng… Nhưng anh ta lại không thể động vào hồ sơ của Trần Xuân Độ!
Vì đó dường như đã dính đến bí mật, bí mật mà anh ta không có tư cách tiếp xúc!
Cho nên anh ta không muốn tin Trần Xuân Độ là một người bình thường, nhưng anh ta không có chứng cứ xác thực… chứng thực.
“Bốp bốp bốp!”
Trần Xuân Độ vỗ tay, tiếng vỗ tay lanh lảnh vang vọng trong phòng bếp, Irene và tổ trưởng đứng trước cửa ra vào, nghe hết những lời Lê Thần Yên nói khi nãy, trong lòng ngày càng kính nể và ngạc nhiên về Lê Thần Yên hơn!
“Nói hay thật, cả tôi cũng sắp tin rồi đây.
” Trần Xuân Độ cười nói.
“Anh Trần, những điều nên nói tôi đã nói cả rồi, sớm muộn gì anh cũng không giấu được nữa đâu… Rốt cuộc anh là ai?” Ánh mắt Lê Thần Yên chợt trở nên sâu thẳm, nặng nề nói.
…
Trong khu nhà cao cấp của nhà họ Lê, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi trên sofa, Lê Kim Huyên nhíu mày, vì không biết Trần Xuân Độ lại chạy đi đâu rồi.
“Sao tối nay lại không thấy tên kia đâu rồi, đừng nói lại đến quán bar chơi nhé?” Tô Hiểu Vân hỏi.
“Thích đi đâu thì đi, ai quan tâm anh ta chứ, chết cũng không có ai nhặt xác cho đâu!” Lê Kim Huyên hừ lạnh, giận dỗi nói.
Tô Hiểu Vân nhìn Lê Kim Huyên một cái, thấy cô bĩu đôi môi đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút đáng yêu, bèn cười nói: “Ồ, vậy cậu không gọi điện thoại, gửi tin nhắn gì đó cho anh ta à?”
“Một người đàn ông trưởng thành có thể xảy ra chuyện gì?” Lê Kim Huyên lạnh lùng trả lời.
“Vậy thì chưa chắc, lỡ xảy ra tai nạn giao thông chết mất rồi sao.
” Tô HIểu Vân cố ý muốn kích thích Lê Kim Huyên.
“Cậu có ý gì, muốn nguyền rủa anh ta sao?” Lê Kim Huyên nhướng mày, nổi giận.
Cuối cùng Tổng giám đốc xinh đẹp khẩu xà tâm Phật vẫn không kìm được nỗi lo lắng trong lòng, bắt đầu tìm trong túi xách của mình.
Cô đột nhiên ồ lên một tiếng, lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi xách.
“Đây là gì vậy?” Tô Hiểu Vân nhìn qua, hứng thú hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa.
” Lâm Kim Huyên ngơ ngác, bản thân cô cũng không biết tấm thiệp mời này xuất hiện trong túi mình bằng cách nào.
Một lúc lâu sau đó, cô mới nhớ ra ban ngày Trần Xuân Độ ở trong phòng làm việc của mình.
“Tên kia cũng có thiệp mời à, ai lại mời anh ta chứ?” Tô Hiểu Vân sửng sốt, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ hứng thú.
“Không biết.
” Vẻ mặt Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, cô cầm thiệp mới, lập tức nhớ đến người đẹp tóc dài gặp ở nhà hàng trước đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lê Kim Huyên mở thiệp mời ra, sau khi xem thiệp mời, vẻ mặt thay đổi.
“Sao thế?” Tô Hiểu Vân nghi ngờ cầm lấy thiệp mời, lúc nhìn thấy chữ “Lê” rồng bay phượng múa trong thiệp, sắc mặt cứng đờ, trở nên khó coi.
“Lê Thần Yên này hẹn riêng anh ta đến Shangri-La là muốn làm gì?” Tô Hiểu Vân cau mày, trong lòng cảm thấy nặng nề.
“Không biết, dù sao cũng không phải chuyện tốt.
” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, đột nhiên đứng dậy, đi giày xăng đan lên tầng hai.
“Này, cậu đi đâu đó!” Tô Hiểu Vân vô cùng lo lắng hô lên với bóng lưng quyến rũ của Lê Kim Huyên.
“Thay quần áo, đi Shangri-La.
”
…
Lúc này nhiệt độ trong phòng VIP giảm xuống dữ dội, Trần Xuân Độ và Lê Thần Yên giằng co, hai ánh mắt chạm vào nhau, không khí như bị đóng băng lại, tràn ngập mùi thuốc súng.
Irene và tổ trưởng đứng trước cửa chẳng biết nín thở từ lúc nào, bởi đã đến thời khắc cực kỳ quan trọng!
Trần Xuân Độ cất lời: “Tôi là ai, anh không biết sao?”
Trần