Chàng Rể Phế Vật

Toàn Lực Đánh Giết


trước sau



Trần Xuân Độ khựng lại, quay đầu nhìn cảnh sát Yên Kinh đang đứng đợi với vẻ mặt rất nghiêm túc, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi không có ý trở thành kẻ thù của nước C, tôi chỉ thay trời hành đạo thôi!”
Lời này của Trần Xuân Độ khiến vẻ mặt các cảnh sát đều trở nên ngờ vực một cách khó hiểu, họ nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị: “Long Vương, anh phạm tội rất nặng, cho dù bị xử tử hình cũng phải chấp nhận.

Thay trời hành đạo à? Anh không xứng! Lưới trời tuy thưa nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ trách nhầm người tốt, cũng không bao giờ bỏ qua cho kẻ xấu!”
Trần Xuân Độ giật mình, anh nhìn từng xe cảnh sát cách mình không xa rồi bỗng nhiên bật cười.

Anh cười lớn, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng!
“Không bao giờ? Trương Đông Hoài vô tội nhưng lại bị phạt tù hai mươi sáu năm, lẽ nào cũng là có tội sao? Trên đời có quá nhiều công lý bị vùi lấp, vậy mà các người lại dám nói đến ‘lưới trời’!” Trần Xuân Độ lãnh đạm nhìn lướt qua các sĩ quan cảnh sát của Yên Kinh: “Lê Thần Vũ xem mạng người như cỏ rác thì các người không quan tâm.

Nhà họ Lê ngang ngược chèn ép người khác, các người cũng không quan tâm mà còn ở đây giơ lá cờ chính nghĩa lên dạy bảo tôi, thật nực cười!”
Trong tay Trần Xuân Độ cầm con dao Long Nha, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, giống như Tu La tử thần!

“Đây không phải chuyện mà các người có tư cách để xen vào, mau về đi.

” Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, nói xong anh xoay người đi về phía xe.

“Long Vương, dừng lại và bỏ vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!” Có người cầm loa hét lên với Trần Xuân Độ.

Nhưng Trần Xuân Độ chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía xe.

“Nổ súng!”
Vừa có lệnh, vô số viên đạn lập tức được bắn ra từ họng súng, đan vào nhau tạo thành lưới lửa đáng sợ, bắn thẳng về phía Trần Xuân Độ!
“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng đinh tai nhức óc khiến hư không cũng rung lên!
Mà Trần Xuân Độ đưa lưng lại với những viên đạn dày đặc này, không hề dừng bước, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn!
Anh thong thả bước về phía xe, những viên đạn bắn về phía anh dường như bị anh phớt lờ, lại như thể anh không hề để tâm!
Các nhân viên cảnh sát có mặt đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này!
Trần Xuân Độ không hề trốn tránh! Mà những viên đạn kia lại không viên nào bắn trúng anh!
Chuyện này sao có thể chứ?
Không ngờ chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra ngay trước mắt, khiến họ không dám tin!
Làm sao bọn họ biết được! Ở đây có lẽ chỉ Tô Loan Loan mới nhìn ra manh mối.

Mặc dù Trần Xuân Độ không quay đầu lại, nhưng tai anh luôn nhạy bén bắt được hướng của từng tiếng súng xung quanh, với kinh nghiệm phong phú của mình, anh đã phân tích đường đạn của những viên đạn này để chúng không bắn trúng anh, vì thế anh không cần cố ý tránh né!
Mà tất cả những điều này đương nhiên không có ai biết, bọn họ nhìn Trần Xuân Độ như nhìn thấy ma, bọn họ trơ mắt nhìn anh, cảm thấy sau lưng anh như có mắt, nhẹ nhàng tránh được tất cả những viên đạn!
“Nhắm bắn!” Một cảnh sát phản ứng lại rồi lớn tiếng hô, nhưng đã muộn, Trần Xuân Độ đã bước tới mở cửa xe, ngồi vào trong.

“Ngăn anh ta lại!” Từng tên thuộc hạ của nhà họ Lê bừng bừng khí thế xông lên!

“Ầm!” Xe của Trần Xuân Độ đột nhiên rung lên, động cơ gầm rú như mãnh thú gầm thét!
“Pằng pằng pằng…” Vô số viên đạn bắn lên tấm thép của xe, mà Trần Xuân Độ đã đạp ga lao thẳng về phía người nhà họ Lê, không hề giảm tốc độ!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ thờ ơ, nếu đám thuộc hạ nhà họ Lê này không ngăn cản thì thôi, nếu bọn họ ngăn cản thì anh cũng không cần nương tay, đây là những tay sai dũng mãnh, thuộc hạ tàn nhẫn máu tanh nhất của Lê Thần Vũ!
“Rầm!”
Mấy tên thuộc hạ đang lao lên của nhà họ Lê bị xe đâm trúng văng ra, những tên còn lại nhanh tay lẹ mắt tránh sang một bên mới tránh được cú va chạm ấy!
“Cậu Lê có lệnh, cậu ấy đã an toàn rút lui, chúng ta hãy dốc hết sức đánh giết!” Đột nhiên, một tên thuộc hạ của nhà họ Lê đặt điện thoại xuống, cao giọng hét lên.

Lời người này vừa dứt, một sự thay đổi đột ngột xảy ra!
Thuộc hạ nhà họ Lê có mặt tại hiện trường ban đầu muốn đánh mà còn e ngại, giờ đây như được tháo bỏ xiềng xích, không chút kiêng kỵ lấy RPG từ trong cốp ô tô ra, nhắm thẳng vào xe của Trần Xuân Độ!
“To gan!”
Cảnh sát Yên Kinh thấy thế thì sững sờ!
Lúc đầu họ nghĩ đám thuộc hạ nhà họ Lê chỉ bảo vệ chủ chứ không cố ý làm tổn thương người khác, nhưng không ngờ bây giờ bọn họ lại dám ngang nhiên rút vũ khí nhiệt cỡ lớn ra!
Quá ngông nghênh! Đây không chỉ là mặc kệ luật pháp mà còn là tuỳ ý giẫm đạp lên nó!
“Dừng lại! Dừng lại ngay!” Cảnh sát Yên Kinh lấy súng cảnh sát ra, nhắm vào những thuộc hạ của nhà họ Lê đang có mặt tại hiện trường!
“Pằng pằng pằng!”
Đáp lại cảnh sát Yên Kinh là đám thuộc hạ của nhà họ Lê lấy từng khẩu súng xung kích từ trong cốp xe ra!
“Vút!”
RPG nhắm chuẩn vào xe của Trần Xuân Độ, âm thanh ma sát điên cuồng vang lên trong không khí, RPG vạch ra một đường lửa có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhắm chuẩn chiếc xe đang nhanh chóng rời đi của Trần Xuân Độ!
Cách đó không xa, Trần Xuân Độ nghe thấy âm thanh xé gió thì quay đầu nhìn kính chiếu hậu bên trái, con ngươi trong mắt anh chợt co lại!
Đương nhiên anh cũng không ngờ nhà họ Lê lại điên cuồng, dám làm đến mức này, dám sử dụng cả vũ khí cấp độ ấy!
Có vẻ như Lê Thần Vũ đã nóng lòng lắm rồi, bằng mọi giá phải giết được anh, cho dù phải trả giá đắt!
“Ầm!”
Tốc độ của chiếc RPG đó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đuổi tới đuôi xe của Trần Xuân Độ, giây tiếp theo sẽ đụng được tới!

Lúc này khoé miệng Trần Xuân Độ đột nhiên cong lên một vòng cung đầy ẩn ý.

Giây tiếp theo, khi RPG sắp lao tới, xe của Trần Xuân Độ đột nhiên nghiêng sang bên một cách kỳ lạ!
“Bùm!”
RPG lập tức lao xuống con đường bên cạnh xe của Trần Xuân Độ, mặt đất rung lên liên tục, tạo thành biển lửa!
“Sao có thể?”
Thuộc hạ của nhà họ Lê tận mắt chứng kiến một màn này, tất cả đều khiếp sợ!
“Tiếp tục, nhất định phải bắn trúng!”
Ngày càng có nhiều thuộc hạ nhà họ Lê rút RPG ra, hoả lực của phía cảnh sát Yên Kinh bị bọn chúng dễ dàng chống lại!
“Chết tiệt, hoả lực vũ khí của những người này quá mạnh.

” Một viên cảnh sát Yên Kinh bất giác chửi tục.

“Nhà họ Lê muốn làm loạn đây mà”, một cảnh sát khác tái mặt, anh ta là lính mới vừa tốt nghiệp, lần đầu tiên đi làm đã gặp chuyện này!
“Lê Thần Vũ, lập tức thông báo cho Tổng cục truy nã Lê Thần Vũ!” Một cảnh sát hô lên.

“Gọi hỗ trợ đi, phong toả tất cả các ngã tư xung quanh, không được để đám người này chạy thoát!”
Các sĩ quan cảnh sát lấy bộ đàm ra, mà lúc này một thuộc hạ của nhà họ Lê đột nhiên chuyển hướng họng súng RPG, nhắm vào từng xe của cảnh sát Yên Kinh rồi nở nụ cười quỷ dị!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện