Không chỉ Lê Thần Vũ, ngay cô cả cô hai cô cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, xì một tiếng bật cười.
"Tao đã từng thấy người không muốn sống, nhưng chưa từng thấy loại không biết sống chết như mày, sợ là đến chữ chết cũng không biết viết thế nào." Cô cả quái gở nói.
"Hai kẻ đê tiện ngang nhau, có chết cũng chưa hết tội, Thần Vũ, cho chúng nó đi chầu Diêm Vương luôn đi." Cô hai chế giễu.
Lê Kim Huyên tuyệt vọng, hôm nay cô đã không còn hy vọng sống sót đi ra ngoài nữa, may mắn khi cô đến thì đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thân thể mỏng manh của Lê Kim Huyên không ngừng run rẩy... Ánh mắt Trần Xuân Độ quét qua đám vệ sĩ mặc áo đen, khí thế kinh người này làm cho người ta phải kinh sợ.
"Ôi chao, cũng thật phô trương, muốn dùng mấy thứ này để giết tao ư? Nằm mơ?" Trần Xuân Độ cười lạnh.
"Để giết một thằng vô dụng như mày, thế là đủ rồi." Khóe miệng Lê Thần Vũ gợi lên một tia mỉa mai, trên mặt lộ ra sát ý: "Chỉ bằng mày, ngay cả một tên vệ sĩ tay không của tao cũng không đánh nổi, mà mày chỉ là một con kiến..."
Phòng ăn yên lặng, ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đầy vẻ khinh thường, bọn họ đương nhiên đồng ý với lời của cậu Lê... Trước mặt siêu cậu Lê nhân vật tôn quý của Yến Kinh, Trần Xuân Độ quả thực chỉ là một con kiến.
"Con kiến?" Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nhìn về phía cậu Lê cười cợt, đột nhiên anh bước ra, hóa thành một cái bóng xuất hiện trước mặt cậu Lê.
Tốc độ của Trần Xuân Độ thật sự quá nhanh, cậu Lê không hề phòng bị, Trần Xuân Độ lập tức xuất hiện giữa đám vệ sĩ áo đen, tốc độ có thể nói là khủng bố.
Sắc mặt cậu Lê chợt thay đổi, Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, ánh mắt hơi ngưng lại, ra tay nhanh như chớp.
"Rầm!"
Bàn tay của Trần Xuân Độ giống như một con dao, đột ngột chém ra, đánh vào vai cậu Lê.
Cơ thể cậu Lê run lên, không tự chủ được lùi về phía sau như bị sét đánh.
"Mày..." Sắc mặt cậu Lê chợt thay đổi, lục phủ ngũ tạng bị dư chấn cực mạnh làm bị thương, khó khăn lui về phía vách tường.
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều sửng sốt, cô cả cô hai mắt trợn trừng, Lê Quán Sâm nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.
Đường đường là cậu Lê của Yến Kinh mà lại bị tấn công, lại có người dám tấn công.
Vô số vệ sĩ áo đen xông lên nhanh chóng đỡ lấy cậu Lê, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, lạnh như muốn chết người, vô cùng áp lực!
Đường đường là con trời của Yến Kinh, lại bị người ta đánh úp ở thành phố Thành phố T. Tin này mà truyền đi, Yến Kinh sẽ phải rúng động.
Nhưng ánh mắt Trần Xuân Độ lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu Lê, đáy mắt không có lấy một tia dao động.
Vốn anh không định ra tay trước mắt bao người, sợ sẽ bại lộ thân phận, nhưng mà Lê Thần Vũ này khinh người quá đáng.
Thậm chí còn đụng đến Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên là vợ anh... đó là giới hạn của anh. Anh không cho phép có thằng đàn ông nào được bắt nạt Lê Kim Huyên.
Lê Thần Vũ đã đi quá giới hạn, từ lúc bắt đầu cưỡng bức và dụ dỗ... sau đó là thuê sát thủ... càng ngày càng không từ thủ đoạn, càng trắng trợn, coi Thành phố T này như nhà của anh ta vậy, coi trời bằng vung.
"Muốn chết à!" Rốt cục, Lê Quán Sâm đột nhiên đứng dậy, tức giận gào lên với đám vệ sĩ mặc áo đen: "Bắt lấy chúng nó cho tao, dám làm tổn thương con trai tao, tội không thể tha thứ!
Cậu Lê nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt càng sâu càng trần trụi... Lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể dùng lòng bàn tay đánh người khác lùi lại mấy mét.
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, suýt nữa thì ngu luôn.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám tấn công cậu Lê, đúng là phản rồi! Phản rồi!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, ánh mắt lạnh lùng: "Tao đã nói rồi, chỉ có mấy kẻ vô dụng này của mày không cản được tao."
Nháy mắt, rất nhiều vệ sĩ nổi giận, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt sắc bén, tràn ra sát ý.
Họ... thực sự đang bị châm chọc?!
Trần Xuân Độ ăn nói xằng bậy, bọn họ là vệ sĩ cao cấp nhất, trong miệng người kia... lại là đồ vô dụng.
"Giết chết đôi cẩu nam nữ này!" Cô cả của Lê Thần Vũ đột nhiên hô lên.
"Lạch xoạch lạch xoạch..." Một loạt âm thanh nạp đạn giòn giã, đám vệ sĩ sẵn sàng lên nòng này đã mở chốt an toàn và nạp đạn. Một loạt súng nhắm chính xác vào Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, một mùi thuốc súng trong không khí nồng nặc.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên từ bên ngoài biệt thự.
Một cụ già quắc thước bước từ bên ngoài biệt thự đi vào, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt lại mang theo uy nghiêm, toàn thân tràn ngập khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi.
"Đang làm gì đấy? Cất súng đi cho tôi!" Ông cụ liếc nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, nhưng không cho phép làm trái.
"Ba." Lê Quán Sâm ngẩng đầu, ánh mắt nhất thời ngưng lại, vô cùng kinh ngạc.
"Ba..." Cô cả cô hai lúc này mới phản ứng lại, đồng thời mở miệng, khuôn mặt dại ra.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt Lê Thần Vũ hơi thay đổi, anh ta hoàn toàn không tính đến sẽ xảy ra biến cố này.
Sự xuất hiện của ông già này đã phá vỡ tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
"Ông nội..." Khuôn mặt xinh