Lê Hồng nhìn kỹ bóng lưng của Trần Xuân Độ, sâu trong đôi mắt của ông ta chậm rãi dấy lên một tia sắc bén mạnh mẽ.
Cảm giác mà Trần Xuân Độ mang lại cho ông ta rất quen thuộc... nhưng dù cho có làm sao thì ông ta cũng không nhớ ra được.
Trần Xuân Độ ngồi trước mặt Lê Hồng, một luồng khí vô hình bộc phát ra khỏi cơ thể của Lê Hồng, bao phủ lấy Trần Xuân Độ, đè nén anh ta giống như anh ta đang cõng cả một dãy núi sau lưng.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn thẳng vào Lê Hồng, Lê Hồng ở trong triều đình nắm giữ địa vị cao đã lâu, tự nhiên mà hình thành lực áp chế, nhưng đối Trần Xuân Độ mà nói, dường như điều đó không tồn tại...
“Sao tự nhiên ông lại hỏi cái này?” Trần Xuân Độ cười khẽ.
"Kim Huyên là cháu nội của tôi, mặc dù bởi vì một số điều mà mối quan hệ của tôi với con bé không thân thiết với nhau, nhưng mà tôi coi con bé như con cháu của mình. Tôi không thể cho phép chuyện một người đàn ông có thân phận không rõ ràng xuất hiện bên cạnh nó." Lê Hồng mở miệng nói.
Trần Xuân Độ trầm ngâm suy nghĩ: "Ông nói đúng."
“Cho nên, tuy rằng cậu là do bạn của ta giới thiệu, ta cũng biết thân phận của cậu không bình thường… Nhưng ta vẫn muốn đảm bảo rằng cậu không có ác ý với con bé.” Lê Hồng chậm rãi nói, nhẹ nhàng cầm ấm trà lên rót hai tách trà.
Trần Xuân cười: "Tại sao khi đó ông không nói những lời này với tôi?"
Lê Hồng im lặng, trên thực tế thì khi đó Lê Duy Dương đã nhờ Lê Hồng tuyển mộ những người đàn ông ưu tú để làm con rể nhà họ Lê... Sau đó, một người bạn trong Triều đình của Lê Hồng đã giới thiệu Trần Xuân Độ, một lính đánh thuê từ nước ngoài trở về, lúc đó ông ta cũng không nghĩ gì nhiều đã đồng ý.
Nhưng ai mà biết được rằng mục đích của Lê Duy Dương và Lê Kim Huyên hóa ra là vì hôn ước với Lê Thần Vũ... hơn nữa sau khi Lê Kim Huyên kết hôn, Lê Hồng đã cử người điều tra lai lịch của Trần Xuân Độ, kết quả... không thu được một chút thông tin nào!
Lê Hồng phái đi đội thám tử giỏi nhất, ngoài ra Lê Hồng còn có mạng lưới quan hệ rất rộng, thậm chí có thể tìm thấy một con ruồi ở nơi nó nở ra.
Thế mà bây giờ, những chuyện của Trần Xuân Độ trong quá khứ, bất kỳ thông tin nào cũng đều trống rỗng!
Không có quá khứ, không có tương lai, giống như thể Trần Xuân Độ vốn dĩ không tồn tại trên thế giới này... Không có bằng chứng chứng minh sự tồn tại của anh.
Lê Hồng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, từ lúc đó trở đi, thân phận của Trần Xuân Độ trở nên mở hồ khó hiểu.
"Theo ta được biết, với bản lĩnh của anh, nếu muốn tấn công cháu gái của ta thì anh không cần phải đợi ba tháng... Tuy nhiên, ta vẫn không biết tại sao anh lại hạ mình đến ở bên cạnh cháu gái ta không rời nửa bước..." Lê Hồng nói, ông ta không biết gì về Trần Xuân Độ… nhưng ông ta cảm thấy người bạn đó của mình sẽ không làm hại mình.
“Ông có biết vụ ám sát đã diễn ra ở lối vào của tòa cao ốc Lê Thị cách đây một thời gian không?” Trần Xuân Độ nói bằng một giọng trầm.
“Ta biết.” Lê Hồng gật đầu: “Cần ta sai người đi điều tra không?”
“Không cần.” Trần Xuân Độ lắc đầu, anh đã phái người đi điều tra từ lâu rồi, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là manh mối tên đầu sỏ đến từ Yến Kinh… Kêu Lê Hồng tìm thì càng không thể tìm ra.
"Có rất nhiều người muốn giết cháu gái của ông, vụ ám sát đó... chỉ là một trong số đó." Trần Xuân Độ trầm giọng nói.
Lê Hồng thoáng chốc giật mình, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ trở nên sắc bén: "Tại sao?"
“Bến cảng và sân bay của tập đoàn Lê Thị, ông hiểu không?” Trần Xuân Độ đứng dậy, nhìn thấy Lê Hồng đang chìm trong suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ông đang bị nguy hiểm bao vây bốn phía, ngay cả một số lực lượng ở nước ngoài cũng đã rục rịch ngóc đầu di chuyển. những điều này, không ai nói cho ông biết sao?"
“Tôi là ai không quan trọng... Điều quan trọng là hiện tại cháu gái ông đang gặp nguy hiểm.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, vừa nói vừa xoay người đi về phía cửa.
"Chờ một chút." Lê Hồng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: "Nếu như Kim Huyên bình an không có chuyện gì, Lê Hồng ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Trần Xuân Độ bước đi, vừa cười vừa nói: "Không cần, tôi chỉ tới để trả ân tình."
Giọng nói vừa dứt, Lê Hồng ngay lập tức liếc mắt sang, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ, ánh mắt ông ta thâm thúy vô cùng.
"Ân tình..." Lê Hồng cau mày suy nghĩ, nhưng không thể nhớ được Trần Xuân Độ đã nợ ông ta ân tình gì.
Ánh mắt Lê Hồng dừng ở lưng Trần Xuân Độ, đột nhiên, đường nét quen thuộc khiến ký ức của Lê Hồng đảo ngược nhớ về mấy năm trước.
Cơ thể Lê Hồng run lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, ông ta tựa như đang hồi tưởng điều gì, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ cũng trở nên cực kỳ kinh ngạc.
"Làm sao có thể... quá giống... làm sao lại có thể giống như vậy..." Cánh tay cầm tách trà của Lê Hồng run lên, ông ta đột nhiên nghĩ đến một người, hai bóng lưng bọn họ cực kỳ giống nhau!
Người đó là một huyền thoại trước đây chưa từng có, đã khiến cả thế giới ngầm phương Tây ở nước ngoài phải run sợ.
Anh ta đã khiến những người đứng đầu các quốc gia và vô số quân phiệt quốc tế phải khiếp sợ.
Trong một lần tình cờ năm đó, Lê Hồng đã vô tình kết giao, điều này để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng ông ta.
Nhưng người trước mặt lại là người ở rể nhà họ Lê, anh khác xa với con người có bộ dáng đáng sợ của con người thủ đoạn cao ngất trời kia.
Không ai có thể kết nối hai con người này lại với nhau, chênh lệch giữa hai người bọn họ quá lớn.
Khi Lê Hồng nhìn lại thì bóng dáng của Trần Xuân Độ đã biến mất không biết đã đi về hướng nào.
Lê Hồng hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra một hơi dài, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhất định là bản thân ông ta đã hoa mắt rồi, cái cá tính của con người vĩ đại kia, hiên ngang trong đời, làm sao có thể