Trên con dao găm đen như mực này có khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa, giống như vật tổ, mang những ý nghĩa sâu xa và thần bí.
Trên lưỡi dao găm dày đặc những ngạnh sắc bén, giống như hàm răng bén nhọn của một loài mãnh thú đáng sợ nào đó!
Thiên Diệp Chu Tác thấy con dao găm như thấy một thứ đáng sợ, hai tròng mắt tràn ngập sự kinh hoàng và khó tin!
"Thiên Diệp Chu Tác, ông vẫn còn nhớ nó sao?" Trần Xuân Độ thầm thì với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng có một chút ớn lạnh trong đó.
"Long nha… Sao nó lại ở trong tay cậu." Thiên Diệp Chu Tác cất giọng run rẩy, cơ thể cũng mất khống chế mà run cầm cập.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm con dao găm đen như mực này, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm hiện lên những ký ức phức tạp.
Long nha… Con dao găm này đã đồng hành cùng anh nhiều năm, giống như người bạn lâu năm, đoạt được thủ cấp của kẻ địch trong mưa bom bão đạn khi còn chinh chiến ở nước ngoài… Long nha chỉ là một vũ khí, nhưng đã khiến cho vô số kẻ biến sắc khi nhìn thấy nó!
Sự tồn tại của long nha chính là một dấu hiệu...!Các thế lực ở nước ngoài đều biết long nha đồng nghĩa với sự tấn công đáng sợ, và ác liệt nhất của Long Vương!
Cho dù Thiên Diệp Chu Tác thân là đ kiếm khách số một của đảo quốc, thiên hoàng gặp cũng phải kính cẩn chào,nhưng khi nhìn thấy chuôi long nha này, kiêu hãnh và tự tin trong lòng liền bị đánh tan ngay lập tức!
Long nha… Gây chấn động hải ngoại, chấn động vô số thế lực vô lại.
"Thiên Diệp Chu Tác… Lời cảnh cáo của tôi mà ông cũng dám quên..." Trần Xuân Độ Bình tĩnh nói, trong đáy mắt liên tục hiện lên một cỗ sát ý kinh khủng.
Thiên Diệp Chu Tác run rẩy toàn thân, hai tròng mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền cuồng loạn hét lên: "Không thể nào… Tuyệt đối không thể là cậu được… Cậu sao có thể là người đó chứ!"
Thiên Diệp Chu Tác từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, trầm ổn, lần đầu tiên trở nên điên cuồng như thế, ông ta siết chặt hai tay, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ chỉ còn lại sự khó tin!
"Ha ha, Thiên Diệp Chu Tác, sự thật diễn ra ngay trước mắt… Mà ông cũng không muốn tin." Trần Xuân Độ thu hồi long nha, lạnh lùng cười.
"Long… Không thể nào..,.
Người đó đã thoái ẩn, một người ở đẳng cấp như anh ta sao có thể hạ mình sống ở một nơi thấp hèn và làm một tên ở rể cho một gia đình giàu có phàm phu tục tử như thế này được..." Thiên Diệp Chu Tác run bắn toàn thân, ông ta thuỷ chung vẫn không chịu tin vào thân phận của Trần Xuân Độ!
Một người là siêu huyền thoại ở nước ngoài… Khiến vô số quốc gia lớn mạnh kiêng dè còn một người là thằng ở rể cho một gia đình giàu có tầm thường, hèn mọn không đáng kể.
Thiên Diệp Chu Tác căn bản không thể tin...!hai người này lại là một!
Chuyện này...!làm sao có thể! Thiên Diệp Chu Tác như bị sét đánh, ông ta không ngờ mình vì muốn báo thù cho Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mà đến nước C, thế nhưng...!lại đụng phải người mà cả đời này ông ta cũng không muốn đụng!
"Cậu nhất định đã giả mạo anh ta.
Tôi không tin!" Thiên Diệp Chu Tác nghiến răng nói, sắc mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
"Chưa từ bỏ ý định sao?" Sắc mặt Trần Xuân Độ chợt lạnh, hai tròng mắt phóng ra một ánh nhìn sắc bén khiến tinh thần của Thiên Diệp Chu Tác run lẩy bẩy!
"Vậy thì tôi sẽ khiến cho ông triệt để hết hy vọng..." Trần Xuân Độ chậm rãi nói: "Khi đó, ông đã thề với tôi cả đời này sẽ không tiến vào nước C nửa bước… Nhưng không ngờ ông lại dám dám vi phạm lời thề..."
Khoảnh khắc Trần Xuân Độ nhắm mắt mở mắt, một luồng khi dữ tợn ngập trời quét qua và tản ra, phủ chụp xuống người Thiên Diệp Chu Tác.
Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, toàn thân Thiên Diệp Chu Tác run rẩy, ánh mắt triệt để bị xâm chiếm bởi sự kinh hãi và tuyệt vọng!
Ánh mắt Trần Xuân Độ mang dáng vẻ của loài mãnh thú, sắc bén như lưỡi kiếm, đỏ ngầu như bể máu, phóng ra một tia… Uy áp đáng sợ…!
Thiên Diệp Chu Tác lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Sắc mặt trắng bệch… Không còn le lói chút hy vọng nào!
Thiên Diệp Chu Tác chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Trần Xuân Độ nhưng lại nhớ rõ bóng lưng cùng ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như băng của anh!
Đó là một đêm mưa gió, Thiên Diệp Chu Tác nhận một số tiền lớn để ám sát một nhân vật cấp lãnh đạo nhưng ông ta lại thất bại khi tự mình chấp hành nhiệm vụ trên con thuyền đó.
Nguyên nhân là vì ông ta đã gặp phải cơn ác mộng của đời mình.
Dưới cơn mưa tầm tã, ông ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như máu, lạnh lẽo như băng dưới lớp mặt nạ, một đôi mắt trông chẳng khác gì mắt của loài mãnh thú.
Lần đó ông ta may mắn tránh được một kiếp, sau khi trở lại đảo quốc, ông ta không không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào nữa mà dốc lòng khổ tu.
Hiện giờ đã trở thành nhất đại tông sư.
Ông ta không ngờ có một ngày, khi chuẩn bị báo thù cho Thiên Diệp Vinh Thứ Lang cũng là lúc gặp lại kẻ đã trở thành cơn ác mộng của mình.
Hơn nữa, thân là kiếm khách số một đảo quốc thứ mà ông ta lại không đủ sức chống đỡ...!
Người đàn ông năm đó đã khiến ông ta cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng… Bây giờ vẫn vậy!
Người đàn ông đứng trên đỉnh cao này… Đã khiến cho vô số thể lực hải ngoại chỉ có thể chọn tránh đi mũi nhọn của anh.
"Đúng là cậu… Chẳng phải cậu đã thoái ẩn rồi sao..." Thiên Diệp Chu Tác thì thào.
"Tôi chỉ là con rể nhà họ Lê chứ không hề đề cập đến chuyện thoái ẩn." Trần Xuân Độ chậm rãi nói.
Thiên Diệp Chu Tác tự giễu cười, nhà họ Lê có tài đức gì mà lại có thể khiến cho con người thần thoại này nguyện ý thoái ẩn… An tâm sinh sống tại nước C.
Nếu Thiên Diệp Chu Tác biết, thiên kim nhà họ Lê đã biến Trần Xuân Độ thành người hầu thì… Chắc chắn sẽ bị ngất vì sốc!
Thiên Diệp Chu Tác mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng!
"Bịch—" Thiên Diệp Chu Tác, quỳ thụp xuống dưới chân Trần Xuân Độ!
"Long… Tôi không hề biết… Cậu là người giải quyết Thiên Diệp Vinh Thứ Lang..." Thiên Diệp Chu Tác chưa từ bỏ ý định cầu xin tha thứ, nhưng lời giải thích của ông ta quá nhạt nhẽo vào không có sức thuyết phục.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng, thâm thuý.
Đường đường là kiếm khách đứng đầu đảo quốc lại quỳ gối với người ta, chuyện này nhất định sẽ gây bão ở đảo quốc!
Nhưng, quỳ trước mặt Trần