Trong văn phòng Tổng giám đốc, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Lê Kim Huyên đã tháo giày cao gót xuồn, chân ngọc trần trụi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía CBD xa xa, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giãy dụa phức tạp.
Cô khoanh tay trước ngực, không ai ngờ tổng giám đốc nữ thần nổi tiếng thành phố T cũng sẽ có lúc mê mang như thế.
Phía sau, Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân dựa trên bàn làm việc, khẽ than: "Cậu ấy, ăn nói thì đanh đá nhưng trong lòng lại yếu đuối..."
"Rõ ràng là thích anh ta, nhưng lần nào cũng ra vẻ chán ghét anh ta, cậu xem, giờ thì anh ta bị những người phụ nữ khác cuỗm mất rồi." Tô Hiểu Vân xem từng tấm hình, thở dài.
"Bản thân anh ta ăn chơi đàng điếm, sao còn trách tớ chứ?" Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bất mãn mở miệng.
"Không thể nói như thế, cậu và anh ta kết hôn đã hơn mấy tháng, anh ta chạm vào cậu mấy lần? Dù anh ta là chồng trên danh nghĩa của cậu thì cũng không thể lạnh nhạt như vậy..." Tô Hiểu Vân khuyên nhủ: "Tiểu Huyên, ít nhất anh ta đối xử với cậu không tệ, mặc dù không giống người thần bí nhiều lần cứu cậu trong nguy cơ, nhưng anh ta cũng coi là có trách nhiệm."
"Cùng là đàn ông, tại sao lại khác xa nhau như vậy chứ..." Lê Kim Huyên khẽ than một tiếng, cảm khái nói.
"Ngay cả người thần bí cậu cũng đâu biết là ai, cũng không biết là nam hay là nữ." Tô Hiểu Vân kìm chế không cười nhạo.
"Tớ không quan tâm điều đó, cậu nhìn người ta, rồi nhìn lại anh ta xem, cứ lần nào có nguy hiểm đều trốn mất." Lê Kim Huyên điên cuồng chế nhạo: "Gây náo động trong buổi đấu giá cũng là dùng tiền của cậu chứ anh ta có bản lĩnh gì, nhiều lắm chỉ là một người giúp việc có năng lực khá."
"Tự cậu hãy suy nghĩ cẩn thận đi." Tô Hiểu Vân cười khổ lắc đầu, đặt ảnh chụp xuống, đi ra khỏi văn phòng.
Trong biệt thự, Trần Xuân Độ đang làm việc nhà, thì chuông điện thoại di động chợt dồn dập vang lên,
Trần Xuân Độ trong lòng kích động, tưởng rằng Lê Kim Huyên gọi tới, luống cuống tay chân nghe điện thoại.
Đầu điện thoại kia, truyền đến âm thanh từ tính quyến rũ của Tô Hiểu Vân, khiến anh có chút thất vọng.
"Chị Tô, có việc gì thế?" Trần Xuân Độ hỏi.
"Cậu xem cậu và Tiểu Huyên làm sao thế, tôi có thể giúp được việc gì không?" Tô Hiểu Vân nói,
Trần Xuân Độ vui mừng, vội vàng nói: "Chị Tô, chị hãy khuyên nhủ Kim Huyên nhé, việc này tôi nhận sai rồi."
"Muốn tôi giúp cậu sao?" Đầu điện thoại kia, âm thanh Tô Hiểu Vân hết sức quyến rũ: "Có thể, nhưng buổi tối cậu phải giúp tôi một việc."
"Không có vấn đề!" Trần Xuân Độ còn chẳng biết Tô Hiểu Vân muốn giúp cái gì, đã không hề do dự đồng ý.
"Cậu không có ý định suy nghĩ kỹ một chút sao?" Đầu điện thoại kia Tô Hiểu Vân sững sờ.
"Trời đất bao la, bà xã lớn nhất, chỉ cần có thể dỗ được bà xã của tôi thì bảo tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được." Trần Xuân Độ bật cười lớn.
"Cô ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn yêu cô ấy chết đi sống lại..." Tô Hiểu Vân thở dài: "Buổi tối hãy ăn mặc đàng hoàng, tôi sẽ tới đón cậu, rất đơn giản, tham gia một buổi gặp gỡ."
"Buổi gặp gỡ, không có vấn đề." Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ lại làm việc nhà đến trưa, sau khi làm xong mọi việc, mới lấy từ trong tủ treo quần áo ra một bộ âu phục thẳng thớm.
Anh thay áo sơ mi trắng vô cùng bẩn trên người ra, sau khi rửa mặt chải đầu mới đi ra ngoài.
Sáu giờ tối, một chiếc xe BMW từ đằng xa chạy nhanh đến, đúng giờ dừng ở cửa chính biệt thự.
Trần Xuân Độ đi ra khỏi cửa, cửa sổ xe quay xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người của Tô Hiểu Vân.
"Cậu..." Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ ngạc nhiên...!Bởi vì Trần Xuân Độ thay đổi thật sự quá lớn.
Một bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm, râu ria xồm soàm được cạo sạch sẽ, Trần Xuân Độ lúc này và Trần Xuân Độ trước kia gần như hai người!
"Trời ạ, Trần Xuân Độ, đây....đây là cậu hả?" Tô Hiểu Vân không thể tin được tháo kính râm xuống, cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ.
"Thế nào?" Trần Xuân Độ mỉm cười.
Lúc này, toàn thân Trần Xuân Độ tản ra sức quyến rũ rất nam tính, ngay cả giọng điệu cũng đều trở nên hết sức dịu dàng.
"Rất tốt, tôi cũng sợ tôi không kìm chế được mà yêu cậu đấy." Tô Hiểu Vân dịu dàng nói, Trần Xuân Độ quả thực khiến cô giật nảy mình, cô không hề nghĩ tới, Trần Xuân Độ còn có một mặt đẹp trai tuấn lãng như vậy.
Người không biết, khi nhìn sự tự tin và quyến rũ của Trần Xuân Độ trong lúc phất tay, tuyệt đối sẽ nhận lầm anh là một quý ông thành công nào đó.
"Lên xe." Tô Hiểu Vân mở cửa xe, Trần Xuân Độ ngồi lên chỗ ngồi kế tài xế.
"Đi tham gia bữa tiệc, sao lại đưa tôi đi theo?"Trần Xuân Độ nói.
"Họp lớp cấp 3, để cậu tới làm lá chắn cho tôi một chút." Tô Hiểu Vân lái xe, giải thích.
"Dễ thôi, chuyện đơn giản như vậy, tôi có thể làm được." Trần Xuân Độ chẳng hề để ý vung tay lên.
Tô Hiểu Vân cười lanh lảnh: "Trong nhóm bạn cấp 3 này của chúng tôi, có rất nhiều người là quý ông thành đạt, sớm đã là tổng giám đốc công ty top 500 ở nước ngoài."
Trần Xuân Độ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, dường như công ty top 500 cũng không khiến anh giật mình lắm.
Tô Hiểu Vân lấy làm lạ nhìn Trần Xuân Độ một chút: "Cậu thế mà không ngạc nhiên sao?"
"Anh ta là tổng giám đốc công ty top 500 thì liên quan quái gì đến tôi." Trần Xuân Độ nhún vai.
Trên thực tế, Tô Hiểu Vân không biết trước kia công ty của Đào Trường Thanh đã sớm vượt khỏi công ty top 500, nhưng đã bị Trần Xuân Độ tiêu diệt trong nháy mắt
Trần Xuân Độ ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, là