Sau khi người phục vụ cao to đẹp trai rời khỏi phòng, Dương Hạo Nam “bốp” một cái ngã ngồi xuống ghế, thần sắc u ám đến cực hạn.
Dương Tân Di Anh muốn nói lại thôi, vì không biết nói cái gì mới tốt.
“Đrop ——”
Dương Hạo Nam run rẩy vươn tay lấy một ly cà phê trên bàn, để trấn tĩnh lại chính mình.
Nhưng không ngờ, tay hắn ta rung lên và ly cà phê rơi thẳng xuống đất vỡ tan, điều đó đủ cho thấy, hắn ta bị sốc và không cam lòng như thế nào.
Mà Dương Gia lão thái quân, cũng dần khôi phục vẻ mặt sững sờ ngốc trệ cùng kinh ngạc.
Bà ta hít một hơi thật sâu, sau khi mi mắt giật giật, mới thần sắc chát chát mở miệng nói: “Hạo Nam, ta biết ngươi không thể chấp nhận được cú đánh bất ngờ này!”
“Nhưng thân là đại trượng phu, lo gì không có vợ!”
“Phải suy nghĩ ở góc độ khác, dù sao thì ngươi, cũng đã có một giai đoạn tình cảm với Nguyễn Khả Khả.”
“Trường hợp này, nàng mặc kệ từ góc độ nào cân nhắc, cũng sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh đụng đến bọn ta!”
“Chúng ta cũng không lỗ.”
“Chính là ủy khuất cho ngươi, phải đội mũ cái mũ đen!”
Dương Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, thật lâu sau mới lạnh giọng nói: “Bùi Nguyên Minh!”
Cùng lúc đó, trong một phòng tổng thống khác, một phụ nữ trẻ đẹp trong bộ đồ sườn xám, đang nằm trên một chiếc ghế dài.
Hình dáng của cô ấy rất tinh tế và thanh lịch, và năm
Khí chất nữ vương toát ra từ cô, làm cho không biết bao nhiêu nam nhân, trẻ người non dạ mê say vô cùng.
Ngay cả một số sếp lớn đỉnh cấp sành sỏi, những con cá sấu tài chính, nói không chừng, cũng có thể không cưỡng lại được phong cách quyến rũ của cô ấy.
Ánh mặt trời, nhàn nhạt rơi xuống đôi chân dài trắng nõn mềm mại của nàng, một loại sáng bóng như ngọc ngà tản ra, dường như mang theo làn hương thơm nhàn nhạt.
Cô ta lắc lắc ly rượu đỏ Lafite trong tay, nhìn Nguyễn Khả Khả đang mặc váy cưới trắng cách đó không xa, cười ngọt ngào nói:
“Không ngờ con gái ta, lại có thể gặp được người bạn đời định mệnh nhanh như vậy!”
“Đối phương lại là đại thiếu của thập đại gia tộc cao cấp Đại hạ!”
“Điều này cho thấy, con chú định dố mệnh giàu có!”
Người đẹp vừa lên tiếng, chắc chắn là NGuyễn Thiên Mạch.
Cô ta bây giờ, xinh đẹp ướt át hơn hồi ở tân Thành, và cô ấy dường như có thể bị chảy nước bất cứ lúc nào.
“nói mới nhớ, KIm tam Thiếu của chúng ta, phúc khí thật lớn, mới có thể gặp đưuọc nữ tử tốt như con gái của ta…”