*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng hoàng đình và Hạ quốc đối đầu với nhau,
nhưng Phí Linh Sinh và Dịch Thanh Sơn cũng xem
như là bạn cũ. Phí Linh Sinh không muốn nhìn
Dịch Thanh Sơn cứ thế mà chết đi.
"Dịch Thanh Sơn, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn
kịp, nếu không, ngươi chỉ có một con đường chết."
Thân là bạn bè nhiều năm, đây là lần cuối cùng
Phí Linh Sinh khuyên Dịch Thanh Sơn.Nếu như
Dịch Thanh Sơn biết lạc đường quay đầu, có lẽ
còn có một chút hi vọng sống sót.Nhưng nếu Dịch
Thanh Sơn khăng khăng không hối hận, Phí Linh
Sinh cũng hết cách.
"Hàn Tam Thiên, ta không tin ngươi thực sự dám
làm gì ta.Ngươi đừng quên, em gái của ngươi còn
nằm trong tay ta.Nếu như ta không nói cho ngươi
biết nàng ta ở đâu thì cả thi thể của nàng ta ngươi
cũng không nhìn thấy." Đã tới mức này, Dịch
Thanh Sơn không còn đường lui, hơn nữa ông ta
kiên định tin rằng Hàn Tam Thiên không dám làm
gì mình.Khương Oánh Oánh là người thân nhất
của anh, sao anh có thể nhìn Khương Oánh Oánh
chịu chết chứ?
"Đợi sau khi ông nếm được mùi vị cái chết, ông sẽ
nói cho tôi biết cô ấy ở đâu thôi." Vừa dút lời, rốt
cuộc Hàn Tam Thiên cũng xuất hiện ngay sau lưng
Dịch Thanh Sơn.
Lúc Hàn Tam Thiên bóp cổ Dịch Thanh Sơn, Dịch
Thanh Sơn theo bản năng muốn phản
kháng.Nhung đột nhiên một nguồn sức mạnh
khổng lồ tràn vào cơ thể của ông ta, áp chế tất cả
năng lượng của ông ta, khiến Dịch Thanh Sơn
hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Cách của ông đúng là không tệ. Tôi cảnh cáo ông,
càng phản kháng, ông sẽ chết càng nhanh.Khi sức
mạnh của tôi nỗ tung trong cơ thể ông, ông sẽ thịt
nát xương tan." Hàn Tam Thiên ăn miếng trả
miếng, dùng cách Dịch Thanh Sơn đối xử với
Khương Oánh Oánh đối phó với ông ta.
Sắc mặt Dịch Thanh Sơn thay đổi, ông ta biết lời
này của Hàn Tam Thiên không phải đang nói
giỡn.Khoảnh khắc cơ thể mình bị sức mạnh của
Hàn Tam Thiên xâm chiếm, ông ta gần như có thể
nhìn thấy kết cục của bản thân.
"Ngươi đùng dọa ta. Ta chết thì Khương Oánh
Oánh cũng không sống nổi. Trên đường hoàng
tuyền có nàng ta làm bạn, ta cũng không cô đơn."
Dịch Thanh Sơn kiên trì nói.
"Tu luyện tới Cực Sư cảnh với ông mà nói là một
việc vô cùng khó khăn nhỉ?"
"Ông có tuổi thọ nghìn
năm, đáng lẽ không nên
chết vào lúc này."
"Nếu ông chết, tất cả tu vi của ông sẽ tan thành
mây khói, tất cả cố gắng của ông sẽ biến thành bọt
nước. Dịch Thanh Sơn, ông thật sự có can đảm
chấp nhận hậu quả đó sao?"
Giọng nói của Hàn Tam Thiên liên tục quanh quản
bên tai Dịch Thanh Sơn.
Đối với loại cao thủ như Dịch Thanh Sơn, ông ta
cực kỳ sọ chết.Nếu không, lúc Dịch Thanh Sơn
chứng kiến lân long trong rừng Bóng Đêm đã
không chật vật chạy thục mạng như vậy.
Người cảnh giới càng cao thâm thì càng khó có
thể đối mặt với cái chết, bởi vì không ai muốn tất
cả có gắng của mình biến thành dã tràng xe cát.
Đặc biệt là Dịch Thanh Sơn.Ông ta có tuổi thọ
nghìn năm, bây giờ mới sống mấy trăm năm, lại
càng muốn muốn tiếp nhận cái chết.
"Ngươi đừng làm ta sợ.Ta khuyên ngươi một câu,
đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.Nơi nhốt
Khương Oánh Oánh, ngươi tuyệt đối không thể dễ
- -----------------