Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười nói:
"Ông nhìn bộ dạng này của tôi có giống như là đang nói đùa hay không?"
"Nhưng mà..."
Lãng Vũ bị dọa sợ đến mức nói không nên lời, nếu không phải do hôm nay tận mắt nhìn thấy, thì ông ta nhất định sẽ không tin tưởng, trên đời này còn có người như vậy.
Nhưng mặc dù tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng cảm thấy Hàn Tam Thiên chắc là bị điên rồi.
Ông ta đã gặp được rất nhiều người có tiền, nhưng đối với cách tiêu tiền không có tính người giống như Hàn Tam Thiên, ông ta vẫn là lần đầu nghe thấy.
"Làm theo những gì mà tôi đã nói đi."
Hàn Tam Thiên nói xong, liền ném lấy thạch anh tím của chính mình, rồi xoay người rời đi.
Nhận lấy thạch anh tím của Hàn Tam Thiên, Lãng Vũ lại nhướng mày, phía trên cũng không có thể hiện số tiền, mà đó lại là chữ chờ xác nhận xử lý, rất nhanh ông ta đã dùng thuật thông ngôn để liên hệ với phòng đổi hoán.
"Lão Mã, chủ nhân của thạch anh tím số 7998252, vì sao phía trên lại chờ xác nhận xử lý thế?"
Lãng Vũ nói.
Phòng đổi hoán và nơi bán đấu giá đều thuộc về một gia tộc, bản thân cũng là các sản nghiệp liên kết với nhau, lúc này phía bên phòng đổi hoán, người phụ trách là lão Mã đang vô cùng bận rộn, sau khi nghe thấy Lãng Vũ đọc số phòng, ngay lập tức ông ta sửng sốt:
"Số 7998252?"
"Đúng vậy."
"À, chúng ta đang tính toán những đồ vật mà hắn ta đã đổi ngày hôm nay, nếu như hắn muốn mua thứ gì đấy, ngươi cứ trực tiếp lấy cho hắn là được, đủ tiền!"
Đối với Hàn Tam Thiên, ký ức của lão Mã vẫn còn rất mới mẻ.
Lãng Vũ nhướng mày:
"Nhưng mà thứ hắn muốn mua, là cả phòng bán đấu giá."
"Hắn ta muốn mua toàn bộ phòng bán đấu giá?"
Lão Mã sửng sốt, ngay lập tức ông ta đã bình thường trở lại, ông ta đã bị Hàn Tam Thiên làm cho kinh ngạc từ lâu rồi, lúc này cũng đã cảm thấy rất bình thường:
"Được mà, người ấy cũng không cần lo không đủ tiền."
Nghe thấy lão Mã nói vậy, Lãng Vũ liền cảm thấy có phải là mình đang nghe lầm hay không:
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Lão Lãng ơi, ta vô cùng chắc chắn và khẳng định, thậm chí, ta còn có thể lấy đầu mình ra để cam đoan, ngươi có biết là người kia có bao nhiêu tiền hay không?"
Lão mã cười nói.
Lãng Vũ lắc đầu, đoán nói:
"Mấy chục triệu thạch anh tím sao? Hay lại là mấy trăm triệu?"
Lão Mã cười lớn nói:
"Đoán lại đi."
"Dựa vào, không phải là hơn một tỷ đấy chứ?"
"Lão Lãng à, ngươi cũng được coi là một người giao thiệp nhiều với những kẻ có tiền, từ khi nào mà ánh mắt của ngươi lại thiển cận đến như vậy."
Lãng Vũ nghe nói thế, ngay lập tức cảm giác thấy thở không thông, tức giận đến mức lệch cả râu, hơn một tỷ rồi, thế mà còn bị nói là có ánh mắt thiển cận hay sao?
"Được rồi, lão Mã, cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, có chuyện gì thì nhanh nói đi."
"Bốn chữ, giàu ngang một nước."
Lão Mã cười nói, tuy rằng nửa phòng vàng bạc châu báu của Hàn Tam Thiên vẫn chưa đến loại trình độ này, nhưng mà lão Mã tin tưởng rằng, mấy thứ này đối với Hàn Tam Thiên mà nói cũng chỉ là chín con trâu mất một sợi lông mà thôi. Bởi vì lúc Hàn Tam Thiên đặt nhiều vàng bạc châu báu vào trong căn phòng ấy, thì anh vẫn rất bình tĩnh và thờ ơ, người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ dặn dò vài câu, hoặc là để một người thuộc hạ ở lại trong cả quá trình tính toán, nhưng anh lại trực tiếp rời đi, loại bộ dạng bình tĩnh tự nhiên đến như vậy, nếu không phải do có rất nhiều tiền, thì hoàn toàn không có khả năng làm được.
Cho nên, lão Mã phán đoán như thế, sau khi nói xong ông ta cũng cắt đứt thông ngôn thuật.
Mà Lãng Vũ, lại đứng ở chỗ kia như khúc gỗ, tận hưởng cơn gió ngổn ngang.
Giàu ngang một nước, đây là cái khái niệm gì vậy?
Mà lúc này Hàn Tam Thiên, đã quay trở về phía trên khán đài, nhìn thấy Hàn Tam Thiên trở về, Chu thiếu có chút ngạc nhiên, khinh thường nói:
"Ái chà, quả nhiên là tên trộm này cũng có chút bản lĩnh đấy, cũng bị người khác đuổi ra bên ngoài rồi, bây giờ lại trốn bọn họ chui vào đây sao?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười, lúc anh đi ngang qua người hắn ta, anh hơi ngừng lại một chút rồi nói:
"Thật không biết anh lấy được sự tự tin ấy từ chỗ nào, nhưng nếu như anh muốn cãi nhau với tôi, thì tôi cũng không ngại mà để cho bọn họ ném anh ra ngoài đâu."
"Con mẹ nó ngươi nói cái gì cơ?"
Chu thiếu vừa nghe thấy vậy, ngay lập tức giận đến tím mặt:
"Có gan thì người lặp lại lần nữa cho ta."
"Tôi có chút nhát han, cho nên hãy để cho người phụ nữ bên cạnh anh thử một chút xem sao?"
Hàn Tam Thiên cười một cách lạnh lùng, sau đó, bỗng nhiên anh lại nở nụ cười rồi nói:
"Nhưng mà, tôi đổi ý rồi, cho anh ngồi ở chỗ này, dù sao tôi cũng muốn nhìn thử xem, lát nữa gương mặt của anh sẽ vặn vẹo và dữ tợn đến mức như thế nào!"
Nghe thấy những lời mà Hàn Tam Thiên nói, Chu thiếu giận đến mức không thể nhịn được, loại vô dụng rác rưởi này mà cũng dám ra mặt chống đối lại hắn ta, nhục nhã hắn ta, thậm chí còn mắng cả Bạch Linh Nhi nữ, điều này khiến cho Chu thiếu muốn động thủ ngay lập tức.
Nhưng khi hắn ta vừa mới nâng nắm tay lên, đột nhiên Chu thiếu lại cười dữ tợn nói:
"Thằng nhóc con, suýt chút nữa là trúng kế của ngươi, chính mình không thể ở lại nơi này nữa, cho nên mới muốn kéo theo ông nội ngươi là ta đây xuống nước hay sao? Yên tâm đi, nếu như ta và ngươi có xung đột gì, chờ đến khi hội đấu giá chấm dứt, ông nội đây sẽ khiến cho ngươi phải quỳ xuống, để cho người xin lỗi về những gì mà người đã nói."
Hàn Tam Thiên cười một cách thần bí:
"Có đúng không?"
Bạch Linh Nhi có chút kinh hãi khi nhìn thấy nụ cười này của Hàn Tam Thiên, vốn nàng ta đang vô cùng tức giận, lúc này đột nhiên nàng ta lại không dám lên tiếng, không biết lý do vì sao, nụ cười kia của Hàn Tam Thiên khiến cho tinh thần nàng ta có chút hoảng hốt, nụ cười và tư thái cao ngạo của nàng ta đã sụp đổ trong nháy mắt, nàng cảm thấy rằng giống như là có chuyện gì không tốt sắp xảy ra vậy.
Mà lúc này, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Hàn Tam Thiên bình thản và ung dung ngồi trở lại chỗ cũ, bộ dạng cả người rất lạnh nhạt và bình tĩnh, thậm chí còn khiến cho người ta có một loại ảo giác, đó chính là anh mới là một người bề trên thật sự vậy.
Trên phòng đấu giá, Lãng Vũ chậm rãi bước thẳng lên sân khấu:
"Các vị, hội đấu giá ngày hôm nay, ta tuyên bố, chính thức bắt đầu!"
- -----------------