Hàn Tam Thiên mỉm cười, lúc này lại nhắm hai mắt lại, ngồi dưỡng thần.
"Mười triệu một trăm bốn mươi ngàn lần thứ nhất!"
"Mười triệu một trăm bốn mươi ngàn lần thứ hai!"
"Chu thiếu!"
Bạch Linh Nhi nhìn thấy ánh mắt của toàn trường, làm nũng thêm lần cuối cùng.
"Mười triệu một trăm bốn mươi ngàn lần thứ ba, thành giao!"
Với lời nói dứt khoát cuối cùng của Lãng Vũ, Chu thiếu ảo não cúi đầu xuống, rốt cuộc toàn trường cũng ồ lên một tiếng, mà Bạch Linh Nhi thì mang vẻ mặt tức giận nghiêng người đi, không để ý đến Lãng Vũ.
Qua một lúc lâu, Chu thiếu mới không cam lòng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi đang bên cạnh, an ủi nói:
"Linh Nhi, bỏ hơn mười triệu ra để mua một cái vạn khổ tuyết liên rất là không đáng. Mặc dù ta rất có tiền, nhưng cứ lãng phí như vậy, cũng không ý nghĩa gì hết. Ta cầm số tiền này để mua cho ngươi những báu vật khác còn không được sao?"
Bạch Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, nhưng những gì Chu thiếu nói cũng không phải là không có lý, hơn nữa việc cũng đã đến nước này, còn có thể làm được gì nữa chứ?
"Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi cũng không mua được cái gì."
Chu thiếu nhìn thấy giọng điệu Bạch Linh Nhi đã có chút dịu đi, cười cười, liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên rồi nói:
"Sao có thể như thế được chứ? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là loại người rác rưởi kia sao? Không có tiền cũng chạy đến đây góp vui hả?"
Nghe nói như thế, Bạch Linh Nhi nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nhắm mắt lại, nghĩ anh vẫn còn đang ngủ, liền không nhịn được mà cười lên một tiếng:
"Nói cũng đúng. Vậy trước tiên ta sẽ tha thứ cho ngươi, một lát nữa, ngươi thật sự phải mua thứ gì đó cho ta đấy, nếu không, ngươi cũng sẽ giống như tên rác rưởi ấy vậy, tay không đi vào đây, tay không ra khỏi đây, thì sẽ rất dọa người đấy."
Chu thiếu vỗ vỗ bộ ngực, ngay lập tức cam đoan nói:
"Yên tâm đi, sao ta có thể có chung đức hạnh với loại người rác rưởi như thế này được?"
Tuy rằng Hàn Tam Thiên vẫn luôn nhắm hai mắt lại, nhưng rõ ràng anh vẫn đang ở trong trạng thái dương dương tự đắc, đối với tất cả những chuyện đã xảy ra trong phòng đấu giá, anh đã nắm rõ từ trước, càng ở trong kế hoạch của anh, nếu như có người thật sự nhìn kỹ Hàn Tam Thiên, đương nhiên sẽ phát hiện ra, anh hoàn toàn không phải là đang ngủ, mà là một loại bày mưu tính kế, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Theo thời gian trôi đi, hai mươi ba bảo vật khác trong bảo khố cũng dần dần được mang lên sàn đấu giá, nhưng mà, rõ ràng là chúng cũng không thể so sánh với vạn khổ tuyết liên, những bảo bối phía sau cũng kém hơn không ít, cho nên sự cạnh tranh cũng không phải là quá mức mãnh liệt.
Nhưng lúc này, có một số người lại bỗng nhiên chú ý đến một chuyện vô cùng dọa người.
Đó chính là tất cả những đồ vật bán đấu giá, khi đến cái giá giao dịch cuối cùng, đều sẽ đột nhiên xuất hiện một người đưa ra một cái giá vô cùng kinh người, mà có những người cần thận còn phát hiện ra, những cái giá này, đều sẽ hơn một trăm năm mươi phần trăm so với mức giá cũ!
Bây giờ Bạch Linh Nhi đã vô cùng tức giận, bởi vì lời hứa của Chu thiếu là sẽ mua ít nhất một thứ gì đó cho nàng ta, hoàn toàn không hề làm được.
Tất cả hai mươi tư bảo vật trong bảo khố, một kiện cuối cùng cũng không thể nào rơi trên đầu Chu thiếu được.
Chu thiếu cũng rất tức giận, trong mấy chục thứ này, không phải là hắn ta không chủ động gọi giám thậm chí còn giống như lần thứ nhất mua vạn khô tuyết liên vậy, có đôi khi nâng giá
cả lên rất cao, nhưng cuối cùng cũng không thể nào đánh lại cái tên tăng giá một cách điên cuồng ấy.
Mỗi một lần tăng giá đều tăng một cách điên cuồng, mẹ nó ai mà chơi đùa được với kẻ điên ấy.
Lúc này, mọi người ở đây cũng bắt đầu dự đoán và tìm kiếm, rốt cuộc kẻ thần bí mua điên cuồng liên tục hai mươi tư bảo vật trong bảo khố là một người như thế nào.
"Mẹ nó, rốt cuộc buổi tối ngày hôm nay đã có người thần bí nào đến hội bán đấu giá của chúng ta vậy, con mẹ nó cũng quá hung hăng rồi, tăng giá lên thành như vậy, còn muốn để cho người khác chơi nữa không?"
"Đúng vậy, quả đúng là không có nhân tính, giàu có đến như vậy, chẳng lẽ là người của ba đại gia tộc hay sao?"
"Sao có thể như thế được chứ, nếu là người của ba đại gia tộc, lấy địa vị và tài sản của bọn họ mà nói, còn phải chơi đùa cái gì nữa, còn không phải là sẽ có người đưa đến tận cửa hay sao? Ai lại chạy đến phòng đấu giá góp vui làm gì."
"Nhưng nếu như không phải là người của ba gia tộc lớn, vậy thì sẽ là ai đây? Có ai có thể có tiền đến như vậy, có ai có thể giàu có đến như vậy chứ?"
Một đám người ngồi suy đoán, nhưng người liên quan thật sự là Hàn Tam Thiên thì vẫn ngồi một cách thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác như tất cả mọi chuyện cũng không liên quan gì đến anh.
"Chu Thiên Ứng, tiếp theo chính là một cái Tiêu vương cuối cùng rồi, hôm nay ngươi thật sự tính toán để cho ta trở về với hai bàn tay trắng có đúng hay không?"
Rốt cuộc Bạch Linh Nhi cũng đã không thể duy trì sự rụt rè nữa, tức giận mắng.
Nàng ta đến với tâm trạng rất vui vẻ, thậm chí còn vô cùng tự tin nghĩ đến ngày hôm nay ít nhất mình cũng sẽ tỏa sáng được một lần, nhưng đến tận bây giờ, Chu thiếu vẫn để cho hai tay nàng ta trống trơn, những lần tăng giá đó càng khiến bọn họ thoạt nhìn như một trò cười.
Chu thiếu nghe thấy Bạch Linh Nhi không vừa lòng, tỉnh táo lại từ sự bàng hoàng, khẽ cắn môi nói:
"Yên tâm đi, Linh Nhi, vật của Tiêu vương,Chu Thiên Ứng ta nhất định sẽ lấy được, nếu tình thế bắt buộc, kẻ nào chắn đường ta sẽ chết."
"Được, nếu như ngươi không làm được, Chu Thiên Ứng, ngươi cũng sẽ giống như tên rác rưởi đang ngủ kia vậy, cả đời đàn ông này của ngươi sẽ mãi độc thân."
Bạch Linh Nhi hung tợn nói.
Chu thiếu gật đầu, trừng mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái, sao hắn ta có thể trở thành một tên rác rưởi như thế được chứ? Cái loại người rác rưởi như vậy, có đi xách giày cho hắn ta cũng không xứng.
Mà đúng vào lúc này, Lãng Vũ lại lên đài thêm một lần nữa, cười thần bí:
"Bây giờ, đã đi vào giai đoạn cao trào nhất của hội đấu giá đêm nay, hãy đưa Tiêu vương của ngày hôm này lên."
Theo tiếng hô to của Lãng Vũ, lúc này, mấy người hầu nâng một chiếc hộp bằng vàng lấp lánh lên.
- -----------------