Nghe thấy những lời nói của Hàn Tam Thiên, người đàn ông trung niên nghĩ rằng Hàn Tam Thiên có hứng thú, ngay lập tức cười lớn, chỉ vào phòng thủy tinh phía sau rồi nói:
"Huynh đệ, nhìn thấy cái võng ở giữa căn phòng không!"
Hàn Tam Thiên gật đầu.
Người đàn ông trung niên rất đắc ý, nhìn về tấm biển hiệu kia, tiếp tục nói:
"Đây chính là trảm nhân các, huynh đệ, ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao lại gọi cái tên này đúng không?"
Lúc này người mặc đồ đen kia lạnh giọng cười nói:
"Ý nghĩa của trảm nhân các, cũng không phải là chặt đầu của người khác, trà cũng không phải là trà để uống, mà mà..."
Nói xong, người mặc đồ đen đặt ánh mắt của mình lên những cô gái trẻ tuổi ở bên trong nhà giam, ngay lập tức Hàn Tam Thiên hiểu được ý tứ của bọn họ là gì.
"Chúng ta cố ý biến căn phòng trở nên trong suốt, như vậy, khi nếm trà mới có thể khiến cho vạn người nhìn thấy, thật là kích thích."
Người mặc đồ trắng cũng cười nói.
Trong lòng Hàn Tam Thiên mắng to một tiếng biến thái, thật không nghĩ đến, căn phòng này thế mà lại là một nơi ghể tởm để cho bọn họ làm những chuyện kia, chậm chí Hàn Tam Thiên còn cảm thấy rằng anh chỉ cần ở lại nơi này lâu hơn một giây, thì sẽ cảm thấy ghê tởm hơn nữa:
"Làm như vậy, có phải là quá tàn nhẫn hay không? Nhìn bộ dạng của các cô gái ấy đều rất trẻ tuổi, chúng ta làm như vậy, không phải là đang tạo thành bóng ma tâm lý cho bọn họ sao?"
"Ha ha, huynh đệ, giây phút phụ nữ khiến cho người ta động lòng người nhất, không phải chính là ở loại giây phút ấy sao?"
"Nói cũng đúng, cái gọi là cuộc sống cần phải vui sướng, không được viên mãn thì sao có thể vui sướng được?"
Người mặc đồ đen cười nói.
"Ở trong này, ngươi muốn có bao nhiêu trà thì sẽ có bấy nhiêu trà, ngươi muốn uống như thế nào thì có thể uống như thế nấy."
Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, đám người này vô cùng tàn ác, nhưng bọn họ cũng không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn coi đây là vinh quang, anh hận không thể cho mỗi người bọn họ một đao.
Lúc này Tiểu Diện Ma cũng cười lớn:
"Từ tu vi rất cao và độ trẻ tuổi của vị huynh đệ này mà nói, tối nay hắn ta có trảm cả trăm người thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết."
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười miễn cưỡng, nói:
"Vậy cũng không dám, nếu như tôi trảm nhiều như vậy, thế thì các người phải làm sao bây giờ?"
Rõ ràng là Tiểu Diện Ma cũng không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Hàn Tam Thiên, sảng khoái nói:
"Yên tâm đi người huynh đệ, mỗi đêm chúng ta sẽ bắt hơn bốn trăm cô gái đến đây, mỗi ngày đều có những loại mặt hàng không giống nhau, đừng nói là trăm người, cho dù có nhiều hơn, vậy thì cũng đủ."
Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, nhướng mày:
"Mỗi ngày bắt được hơn bốn trăm người? Vậy nếu không chơi xong chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao?"
Tiểu Diện Ma cười lớn nói:
"Có gì để đáng tiếc đâu chứ, dù sao các nàng cũng sẽ phải chết, bởi vì...."
"Ai...."
Ngay vào giây phút mấu chốt, bỗng nhiên người đàn ông trung niên nâng tay lên, đánh gãy lời nói của Tiểu Diện Ma, ngay lập tức Tiểu Diện Ma ý thức được chính mình đang vạ miệng, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Người đàn ông trung niên cười nói:
"Huynh đệ, những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, người chơi đùa vui vẻ, thế nào? Có hứng thú giúp ta làm việc hay không? Nếu như ngươi đồng ý, mỗi ngày buổi tối ngươi có thể đến nơi này chơi, hơn nữa, ta cam đoan mỗi ngày đều có những mỹ nữ khác nhau cho
người chơi."
Hàn Tam Thiên cười cười, không có trả lời ngay, trong lòng anh cũng cuộc sống, vốn Hàn Tam Thiên muốn hỏi rõ ràng, cuối cùng những cô gái này sẽ bị bán đi hay sao, nhưng trăm triệu lần anh cũng không ngờ được chính là từ trong miệng của Tiểu Diện Ma, lại vô tình nghe được tin tức rằng các cô gái này đều sẽ chết.
Đây là có ý gì chứ?
Chơi xong rồi giết người diệt khẩu cũng được, nhưng nếu chơi chưa xong, không phải nên giữ lại tiếp tục chơi hay sao? Cứ giết như vậy?!
Trực giác nói cho Hàn Tam Thiên biết, mọi chuyện cũng không đơn giản giống như những gì thấy từ bề ngoài.
Nhưng cụ thể là cái gì, Hàn Tam Thiên cũng không biết.
Đối với chuyện này, dường như là người đàn ông trung niên rất mẫn cảm, Tiểu Diện Ma vừa nhắc đến đã bị ông ta đánh gãy trong nháy mắt.
Hàn Tam Thiên cười nói:
"Ha ha, nếu như các hạ có thành ý như thế, tôi giống như là không có cách nào để từ chối? Càng quan trọng hơn chính là, nếu như tôi không đồng ý, chỉ sợ tôi cũng khó có thể đi ra khỏi thành Lộ Thủy, đúng không?"
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia cảnh gác, nhưng ngoài miệng lại cười lớn:
"Huynh đệ, ta cũng không hiểu được những lời này của ngươi là có ý gì?"
Hàn Tam Thiên cười:
"Ý của tôi là gì chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao? Thành Lộ Thủy, chính là địa bàn của Liễu thành chủ ông, nếu như tôi không đồng ý, thì không có sự cho phép của ông, tôi muốn đi ra ngoài, chẳng phải là rất khó khăn hay sao?"
Nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, ngay lập tức người đàn ông trung niên cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không thể tin được, lại tràn ngập cảnh giác.
Tính cả bốn người ở phía sau, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ không thể nào ngờ đến được, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại nói ra những câu như thế này, phải biết rằng, bọn họ luôn luôn che dấu thân phận của mình một cách rất tốt, thậm chí, ngay cả nơi để gặp mặt với Hàn Tam Thiên, cũng đặc biệt chọn nơi này.
Có thể nói rằng, bọn họ đã che dấu thân phận của ông chủ mình, quả đúng là vô cùng hoàn mỹ và đến nơi đến chốn, hoàn toàn không có để lộ một chút nào, vậy rốt cuộc là Hàn Tam Thiên đã phát hiện chuyện này từ nơi nào chứ?
"Tiểu tử thối, ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế?"
Người mặc đồ đen lạnh giọng nhìn Hàn Tam Thiên rồi nói, lúc này tất cả bọn họ, có phần hung ác sau khi bị vạch trần.
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh như băng khoát tay, ý bảo người mặc đồ đen không cần làm như thế, nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên thật lâu, sau đó khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, nhìn Hàn Tam Thiên nói:
"Huynh đệ, sao ngươi có thể biết được?"
- -----------------