Trên đường về phòng trọ, cảm xúc của Hàn Tam Thiên không tốt.
"Tàn nhẫn, tàn nhẫn, thật sự là tàn nhẫn mà, cho tới bây giờ đều là nam nhân bội bạc, quả nhiên là không ngoài dự đoán." Giọng nói của Lân Long lúc này bỗng nhiên vang lên.
Hàn Tam Thiên hơi nhíu mày, không để ý tới nó. Thấy Hàn Tam Thiên không để ý tới mình, Lân Long tiếp tục cười nói: “Sao thế? Làm việc trái với lương tâm, không dám thừa nhận à?"
"Hàn Tam Thiên tạo không bao giờ làm việc trái với lương tâm, có cái gì không dám thừa nhận?" Giọng nói của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
“Còn không phải à? Vô tình với Tần Sương như vậy." Lân Long nhỏ giọng nói.
"Vô tình sao?" Hàn Tam Thiên cười khổ: “Tao lại cảm thấy, đây là lựa chọn duy nhất của tao, cũng là điều duy nhất tôi có thể gánh chịu cho cô ấy. Biết rõ không có kết quả, cần gì phải khiến tuổi trẻ của cô ấy phí trên người mình?"
“Mặc dù tu vi của Tần Sương không bằng Tô Nghênh Hạ, nhưng là nhan sắc càng hơn hẳn, thậm chí trong toàn bộ thế giới Bát Phương cũng tuyệt đối là số một, ta thật không rõ sao ngươi từ chối nàng ấy." Lân Long kỳ lạ nói.
Trong nhận thức của nó, long tộc là có thể cưới rất nhiều thế tử, mà xem lại con người, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường à? Có một Tần Sương dung mạo đẹp như hoa nữ nhân làm thê tử, đó là diễm phúc mà nam nhân phải tu tám đời mới có, nhưng Hàn Tam Thiên lại trực tiếp từ chối.
“Ngươi không phải tao, sao biết tao yêu Tô Nghênh Hạ như thế nào? Ngoại trừ cô ấy ra, trên đời này không còn bất kỳ cô gái nào có thể khiến tao để ý. Thích Y Vân trước kia không được, Tần Sương cũng không được." Hàn Tam Thiên mỉm cười, buồn phiền lúc nãy giống như không còn. Chỉ cần Tô Nghênh Hạ, khóe miệng của anh kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được lộ ra nụ cười.
Lân Long thở dài, hiển nhiên nó còn đánh giá quá thấp lòng trung thành của Hàn Tam Thiên với Tô Nghênh Hạ: “Cho nên, dùng cách này từ chối Tần Sương?"
"Tần Sương là cô gái tốt, không có tao, cô ấy vẫn có thể tìm được nhiều đàn ông khác ưu tú. Nếu như tao không biết với Tô Nghênh Hạ trước, khẳng định tao cũng là một trong những kẻ theo đuổi cuồng nhiệt. Cho nên cô ấy không có tao, vẫn sẽ sống được vui vẻ, mà tao và Tô Nghênh Hạ, không có đối phương, ai cũng sống không nổi."
Lân Long lắc đầu nói: “Vậy sao ngươi không nói rõ với nàng ấy, nàng ít nhất có tư cách biết đi?"
Chuyện của Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên nói sao là không thể nào, ngược lại, nhiều năm qua, vẫn luôn như cái gai trong lòng. Lúc trước, Hàn Tam Thiên cũng nghĩ như Lân Long, nhưng kết quả thì sao? Thích Y Vân dù là luân hồi hai kiếp, cuối cùng vẫn yêu Hàn Tam Thiên, nhưng Hàn Tam Thiên cuối cùng chỉ có phụ cô ta. Hàn Tam Thiên không muốn bi kịch tái diễn, cho nên cách tốt nhất là để một người hoàn toàn mất hết hi vọng.
"Thời điểm người đó mất hết hy vọng với tao, mới có thể lại bắt đầu cuộc sống lại từ đầu." Hàn Tam Thiên bảo.
"Nhưng ngươi lại thừa nhận mình là ma tộc, Tần Sương tuyệt vọng với người, thế nhưng là người sẽ có thêm nhiều kẻ địch? Còn nữa, người bên ngoài sẽ nhìn ngươi thế nào?" Lân Long lo lắng nói.
Ít nhất là liên minh Chính Đạo trong tương lai, một khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, tất nhiên sẽ tấn công hắn.
"Giữa bạn bè, phải có sự tin tưởng, đó là điều quan trọng. Còn người khác nhìn tao thế nào, có quan trọng gì? Hàn Tam Thiên tạo xưa nay không sống vì kẻ xa lạ, tao chi sống vì bạn bè và người mình yêu.” Hàn Tam Thiên nói chắc chắn.
Ánh mắt dò xét của người khác sẽ chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi, sống mệt mỏi còn không bằng sống buông thả, tiêu sái, có ba năm bằng hữu, có người cùng bạc đầu, còn mong gì nữa.
Hàn Tam Thiên quay lại nhà trọ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên an toàn trở về, Phù Mị và Sở Thiên
vô cùng kích động, tiểu Đào đi trong đám người, lặng lẽ nhìn Hàn Tam Thiên.
"Tam Thiên ca ca, huynh không sao chứ?" Lúc này Phù Mị tỏ vẻ quan tâm, giống như còn gấp Hàn Tam Thiên.
“Đúng vậy, đám người kia rõ ràng là Hồng Môn Yến, sao lại an ổn thả ngươi ra, Hàn Tam Thiên, ngươi sẽ không đồng ý gì với chúng chứ?" Sở Thiên ngạc nhiên, nhanh chóng nghi ngờ. Dù sao, nếu Hàn Tam Thiên không đồng ý gì với họ, cứ như vậy toàn thân trở ra thực khó tưởng tượng.
Sở Thiên càng nghi ngờ là Hàn Tam Thiên đã gia nhập với chúng.
“Tam Thiên ca ca, huynh tuyệt đối không thể đồng ý với chúng. Mặt quỷ cười ở thế giới Bát Phương là ma đầu nổi danh, cướp bóc giết người, việc ác rất nhiều, làm bạn với kẻ đó sẽ khiến thanh danh của huynh bị bại hoại, quan trọng nhất chính là lúc tối nay, tai mắt của ta nghe được ta liên minh muốn đối phó với mặt quỷ cười." Phù Mị vội la lên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười đi qua đám người vào phòng của mình: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát."
“Lúc này?" Sở Thiên không hiểu nhìn Hàn Tam Thiên: “Bây giờ là rạng sáng nửa đêm rạng sáng đấy."
"Ngay lúc này." Hàn Tam Thiên biết rõ, “Hiện tại là cơ hội tốt nhất. Trang viên xảy ra chuyện, Liễu thành chủ chắc chắn sẽ điều động số lượng lớn binh lực đến chi viện, cho nên lúc này cũng là lúc của thành phòng thủ yếu nhất. Nếu như lúc này ngươi không đi, sợ sẽ không còn cơ hội."
Mấy người hoàn toàn không nghĩ ra nhìn nhau, không biết trong đầu Hàn Tam Thiên có gì. Có điều, Hàn Tam Thiên đã hạ lệnh, một đám người cũng chỉ có thể làm theo ý hắn. Nhân lúc còn tối, một nhóm mấy người vội vàng thu dọn đồ đoàn, sau khi trả phòng, đi đến ngoài thành.
Lúc này trong thành đã tràn đầy ồn ào náo động, không ít người mặc áo đen đánh vào trong trang viên, rõ ràng là binh sĩ của thành Lộ Sương cải trang người khác không biết, nhưng Hàn Tam Thiên biết.
Một vài giang hồ nhân sĩ, lúc này cũng bởi vì dị động trong thành mà bừng tỉnh, không ít người hoặc là quan sát, hoặc lấy quyết định đến tham gia náo nhiệt, lại hoặc là giống đám người Hàn Tam Thiên sợ phiền phức chọc vào người, lựa chọn rời khỏi thành.
Vào sáng sớm, trên đường lên đỉnh núi Kỳ sơn của thành Lộ Sương càng ngày càng có nhiều người đi đường. Bởi vì thời gian ra khỏi thành giống nhau, trên đường, ngược lại vô cùng huyên náo.
Hàn Tam Thiên vì mang theo Phù Mị với tiểu Đào, hơn nữa đã đánh một trận ở tửu lâu, không ít người nhận ra Hàn Tam Thiên, bởi vậy bên người Hàn Tam Thiên luôn luôn có một đám giang hồ, hoặc nhìn trộm sắc đẹp hai nữ nhân, muốn thân cận, hoặc là muốn ké thực lực của Hàn Tam Thiên, muốn nịnh bợ. Tóm lại, Phù Gia vì Hàn Tam Thiên muốn đi đường lẻ, bây giờ xem ra hoàn toàn ngược lại.
Đi tới buổi trưa, đám Hàn Tam Thiên tìm chỗ nghỉ ngơi, đám người xung quanh cũng cùng ngồi một chỗ trên đất với họ. Lúc này, một đám người lấy ra các lương khô tinh xảo mình đã chuẩn bị riêng, xum xoe giống như lấy lòng đám Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra bánh bao của mình đang chuẩn bị ăn, vừa củi đầu xuống, vốn dĩ ánh sáng mặt trời trên đầu đột nhiên mờ đi, ngay sau đó toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt.
- -----------------