"Yên tâm đi, lấy tu vi bây giờ của ngươi, Hàn Tam Thiên kia nhất định sẽ không chết tử tế được. Nhưng mà, ngươi hãy nhớ kỹ, trong tay của Hàn Tam Thiên, có vua của vạn vũ khí búa Bàn Cổ, mặc dù hắn ta còn không thể hoàn toàn sử dụng được, nhưng mà, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo."
Ông già cười âm trầm.
"Ngươi vốn là kiếm linh, cho nên ta lấy máu tươi của vạn người để đúc lại thân hình cho ngươi, lại dùng linh hồn của vạn người để giúp người đắp nặn lại tu vi, có thể không hình không ảnh, giống như ma quỷ, năng lực lớn nhất là có thể tránh được sự tấn công ở búa Bàn Cổ."
Nói xong, ông già lấy một hạt châu đỏ như lửa nhét vào chỗ trái tim của nó.
"Còn đây là huyết hồn châu, cũng là hạt châu bảo mệnh của ngươi, một khi nó bị vỡ vụn, thì sinh mệnh của ngươi cũng sẽ có kết quả như thế, mãi mãi không thể luân hồi được, cho nên phải cẩn thận ngàn vạn lần. Nhưng mà, chỉ cần nó còn tồn tại, thì ngươi liền có thể bất tử bất diệt, không thể nào chết được, có được hai thứ này, cho dù Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ, muốn tiêu diệt ngươi, cũng không phải là một chuyện đơn giản."
Xi Mộng gật đầu một cách vừa lòng:
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ lấy được cái đầu của tên cẩu tặc đó."
"Thừa dịp hắn ta vẫn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được búa Bàn Cổ, ngươi phải tiêu diệt hắn, chủ thượng của chúng ta muốn búa Bàn Cổ, mà ngươi, thì có thể cắn nuốt thân thể của hắn ta, một khi thành công, ngươi sẽ trở thành yêu quái xưng bá một phương ở thế giới Bát Phương."
Ông già cười âm trầm nói.
Xi Mộng nghe nói thế, ngay lập tức cười một cách dữ tợn, máu chảy đầm đìa trên mặt, hoàn toàn không có chút da nào, cười rộ lên giống như là một đống bùn nhầy vặn vẹo một chỗ cùng với nhau vậy.
Vì đối phó với Hàn Tam Thiên, vì muốn báo thù cho mối thù hận của mình, Xi Mộng cũng không để ý đến sẽ dùng cách gì.
Đỉnh Kỳ Sơn!
Tuyết trắng mờ mịt.
Ở ngọn núi cao nhất, có một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, ngọc thạch xanh và ngọc đen, rất cổ kính.
Tòa cung điện được tạo thành từ bảy mươi hai điện nhỏ và một chủ điện ở chính giữa, sân giữa ước chừng rộng bằng hai cái sân bóng, bốn con thần thú đứng ở bốn góc, cao lớn uy nghiêm, không giận mà uy.
Chiếc bảng hiệu ở chủ điện có chữ điện Kỳ Sơn, đây cũng chính là tên của tòa cung điện này, lấy tên của ngọn núi Kỳ Sơn, nằm trên đỉnh Kỳ Sơn.
Trong điện, các anh hùng của các môn phái hoặc cái gia tộc lớn đang ngồi ở hai bên, ở vị trí chính giữa, là đại diện của ba gia tộc lớn cùng với chủ nhân của điện Kỳ Sơn đang ngồi nghiêm chỉnh.
Nhưng đúng vào lúc này, một người thủ vệ ở dưới đài thở hổn hển chạy vào:
"Bẩm báo điện chủ, ngoài điện có người cầu kiến."
Điện chủ của điện Kỳ Sơn tên là Cổ Nguyệt, năm nay đã hơn tám vạn tuổi, là người lớn tuổi nhất ở thế giới Bát Phương, là người lớn tuổi nhất trong những người lớn tuổi, không ai sánh được.
Hơn nữa ông ta cũng quản lý các điện trên đỉnh Kỳ Sơn, một nơi rất độc lập và uy nghiêm thế giới Bát Phương, cho nên thanh danh của Cổ Nguyệt ở thế giới Bát Phương, luôn luôn khiêm tốn nhưng cũng khiến cho mọi người nghe thấy đều rất cung kính.
"Lần này đỉnh Kỳ Sơn của ta chịu thiên mệnh để tổ chức đại hội luận võ, tìm kiếm các anh hùng, Tiểu Kim, những người ở cửa đều là khách, mời vào đi."
Cổ Nguyệt cười lớn.
Tuy rằng đến tuổi chiều tà, chòm râu và tóc cũng đã bạc trắng, nhưng tinh thần của ông ta vẫn rất tỉnh táo, mắt sáng như đuốc, nghiêm chỉnh giống như là một người trẻ tuổi vậy.
Người bên ngoài có một truyền thuyết, thật ra tu vi của Cổ Nguyệt dường như đã đạt đến cảnh giới thần, nhưng mà vẫn không muốn cạnh tranh vị trí chân thần mà thôi.
Cũng có truyền thuyết, thật ra tu vi của Cổ Nguyệt đã vượt qua ba vị thần lớn, cho nên, vẫn làm điện chủ của điện Kỳ Sơn, ai cũng biết rằng, việc tuyển chọn chân thần ở thế giới Bát Phương, cần thông qua đại hội luận võ, mà đại hội luận võ đương nhiên là do đỉnh Kỳ Sơn chủ trì, từ đó có thể nói rằng, quyền lợi của đỉnh Kỳ Sơn, có đôi khi cũng không hề nhỏ hơn ba vị thần lớn.
Nhưng mà, bất kể là truyền thuyết nào đi nữa, thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng có thể khẳng định là, tu vi của Cổ Nguyệt rất cao, dù sao, truyền thuyết cũng phải dựa vào một sự thật nhất định nào đó.
Đệ tử cúi thấp đầu:
"Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?"
Ngay lập tức Cổ Nguyệt không vừa lòng nói, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đệ tử của chính mình còn cúi đầu thưa dạ, thật khiến cho lão ta rất khó chịu.
"Nhưng mà, người đến tự xưng là
người nhà họ Phù, nhưng trên người của bọn họ, lại dính đầy máu tươi, tỏa ra ma khí rất nặng, đệ tử lo lắng rằng..."
Nói xong, người đệ tử kia nhíu mày.
"Người nhà họ Phù?"
Cổ Nguyệt khẽ cau mày, mắt nhìn Phù Thiên.
Phù Thiên nghe nói thế, cười tự nhiên nói:
"Cổ tiền bối, người nhà họ Phù ta đã đông đủ hết rồi, cũng không có người nào chưa đến, hơn nữa nghe nói người đến lại có ma khí, chỉ sợ là có người giả mạo, vẫn nên đuổi hắn đi thôi."
Trường hợp như thế này, đương nhiên là Phù Thiên cũng không muốn gắn liền Phù gia với người của ma đạo, nên vội vàng cắt đứt qua hệ.
Huống hồ, người nhà họ Phù của hắn ta quả đúng là đã đến đông đủ, cũng không nên là người nhà họ Phù gì nữa!
"Ai, các anh hùng của thế giới Bát Phương đều tụ hội ở đây, cho dù là ma nhân, chẳng lẽ chúng ta còn sợ hắn hay sao? Để cho bọn họ vào đi!"
Lúc này, quản gia Ngao Vĩnh của hải vực Vĩnh Sinh đang ở bên cạnh lạnh giọng nói.
Rất rõ ràng, Ngao Vĩnh đang cố ý làm như vậy, mục đích ư, đương nhiên là không muốn buông tha cơ hội nào để nhục nhã Phù gia rồi.
Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, nhưng lại không thể cãi lại, Cổ Nguyệt vung bàn tay lên, người đệ tử gật đầu, vội vàng lui ra bên ngoài.
Không đến một lát sau, mấy người người đầy máu tươi được một đám đệ tử đỉnh Kỳ Sơn nâng đỡ, chậm rãi đi vào trong điện.
Đến khi nhìn thấy người đến, ngay lập tức Phù Thiên sợ hãi, gương mặt còn khó coi hơn cả ăn cứt, bởi vì người đến cũng không phải là ai khác, mà chính là đám người Phù Mị đã đi cùng với Hàn Tam Thiên.
"Phù Mị, sao lại là ngươi?"
Trong lòng Phù Thiên dần dần trở nên nóng như lửa đốt, nếu như Phù Mị cũng đã như vậy, hay là, phía bên Hàn Tam Thiên đã xảy ra vấn đề gì đó?
Phù Mị đang định nói chuyện, Ngao Vĩnh ở một bên lại trực tiếp cười lạnh:
"Xem cái bộ dạng đầy máu tươi này đi, rõ ràng là đã đi dò xét bảo khố ở xung quanh Kỳ Sơn đúng không."
Vốn Phù Mị đang định lấy cớ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không nghĩ rằng bị Ngao Vĩnh trực tiếp vạch trần như thế, trong thời gian ngắn lời nói bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Nhưng mà, rất nhanh Phù Mị cũng đã thay đổi mà tìm được một cái cớ mới:. Truyện Đam Mỹ
"Bẩm báo tộc trưởng, Hàn Tam Thiên cứ muốn đi tìm bảo khố, ta khuyên cũng không khuyên được, kết quả là...."
"Kết quả...Xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Rõ ràng là do chính Phù Mị tham lam, buộc Hàn Tam Thiên đi, nhưng sau khi xảy ra chuyện, lại đẩy nồi cho Hàn Tam Thiên, bây giờ, vì muốn trốn tránh sự trách phạt của Phù Thiên, lại đánh ngược lại Hàn Tam Thiên một cái, thật đúng là vô cùng đê tiện vô sỉ và thấp hèn.
"Ngoài ý muốn? Sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?"
Phù Thiên khó hiểu lại không cam lòng nói, ông ta đã sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ rồi, đặc biệt để cho Hàn Tam Thiên và Phù Mị đi một lối đi nhỏ, ông ta đã vừa đi vừa tạo thành thế, dọc theo đường đi đã ngăn cản rất nhiều người đến giết Hàn Tam Thiên, bây giờ lại....
Bây giờ, lại nói cho ông ta biết, Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn?!
Cho dù là Phù Thiên, lúc này tâm trạng cũng có chút lạnh lẽo, nhìn Phù Mị, cả người cảm xúc kích động, hai tay run rẩy, rất nhanh trong mắt đã phát ra sự tức giận muốn ăn thịt người:
"Vậy Hàn Tam Thiên đâu?"
Phù Mị cúi thấp đầu, nửa ngày sau, mới dám thì thào nói:
"Hắn ta bị đánh rơi xuống vực sâu Vô Tẫn."
"Hắn ta bị đánh rơi xuống vực sâu Vô Tẫn?"
Phù Thiên sững sờ lảo đảo một cái, sau đó, gương mặt dân trở nên vặn vẹo, ông ta cắn chặt răng, bước vài bước đến trước mặt Phù Mi.
"Chát!"
Tiếng bạt tai vang lên, Phù Thiên trực tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt Phù Mị!
- -----------------