Đến khi hình dáng kia đi vào, ngay lập tức một đám người trong điện đều bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, hiện trường vừa rồi vẫn còn tranh cãi vô cùng ầm ĩ, lúc này lại yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Người đến đúng là Tô Nghênh Hạ.
"Nàng ta chính là nữ thần của Phù gia, Phù Dao sao? Quả nhiên là xinh đẹp nhất trong những nữ thần, diện mạo này, dáng người này, ta dựa vào, quả đúng là có thể làm cho ta mơ ước."
"Quả đúng là rất xinh đẹp, khó trách có nhiều người cho dù phải tranh đến bể đầu cũng muốn có được nàng ta." %3D
Một đám người sau khi kinh ngạc, lại bắt đầu xoi mói.
Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, Phù Thiên vô cùng sợ hãi, không phải Phù Dao đang ở Phù gia sao? Sao lại đột nhiên đến nơi này vậy?
Trực giác nói cho Phù Thiên biết, Phù gia nhất định là đã xảy ra chuyện.
Phù Thiên mạnh mẽ nhìn về phía Ngao Vĩnh!
Lúc này, Ngao Vĩnh lại cười nhạt, dường như cũng không muốn giải thích gì.
"Người, là do ta tìm được."
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói trẻ tuổi uy nghiêm truyền đến. Ngay sau đó, đột nhiên có một thân ảnh màu trắng đi xuyên qua đám người, đi thẳng vào giữa chủ điện.
Một đám đệ tử của điện Kỳ Son vội vàng rút kiếm, kích động muốn xông lên.
Bóng trắng dừng lại, một thiếu niên áo trắng cầm trong tay chiếc quạt trắng, ngạo nghễ đứng đấy.
"Cái gì? Công tử của đỉnh Lam Sơn, Lục Nhược Hiên!"
"Ta dựa vào, ngay cả hắn ta cũng đến đây?"
"Xem ra đối với lần luận võ này Lục gia cũng có chút coi trọng, ta còn nghĩ rằng mọi người cũng chỉ là đi qua sân khấu một chút thôi, cũng không nghĩ đến..."
"Hừ, nếu thật sự giống như những gì ngươi nói, để cho thực thần của bọn họ trực tiếp tham chiến, cho nên nói coi trọng đại hội luận võ, không bằng nói là trong thể chống lại búa Bàn Cổ được."
"Nói cũng đúng."
Lúc này, Cổ Nguyệt vung bàn tay lớn lên, ý bảo các đệ tử hãy lui xuống, xoay người lại, nhìn Lục Nhược Hiên cười nói:
"Hiên nhi, ngươi đã đến rồi sao?"
"Hiên Nhi gặp qua Cổ Nguyệt tiền bối."
Lục Nhược Hiên cung kính nói.
Tiếp theo, Lục Nhược Hiên xoay người một cái, nhìn về phía Phù Thiên:
"Người là do ta mang đến, thật là ngại quá, Phù tiền bối, nếu như người có ý kiến gì, hãy đến tìm ta."
Ngay lập tức sắc mặt Phù Thiên giống như màu đất, Lục Nhược Hiên là công tử được đỉnh Lam Sơn coi trọng nhất, đồng thời cũng là một người được đỉnh Lam Sơn bồi dưỡng cho tương lai, muốn thực lực có thực lực, muốn bối cảnh có bối cảnh, ở thế giới Bát Phương này, ai dám trêu chọc một cái nhân vật như vậy?
Trêu chọc hắn, chẳng khác nào ỉa vào mặt đỉnh Lam Sơn, tất nhiên sẽ rước lấy sự trả thù của đỉnh Lam Sơn, ai đã trêu chọc một nhân vật như vậy chứ?
Gương mặt Phù Thiên âm trầm nói:
"Ngươi đã làm gì với người nhà họ Phù?"
"Yên tâm đi, Phù tộc trưởng, dù thế nào đi nữa Phù gia cũng là một trong ba gia tộc lớn thế giới Bát Phương, trước khi đại hội luận võ kết thúc, dựa theo quy tắc của thế giới Bát Phương, đáng ra ta phải đối xử lịch sự với người nhà Phù gia các ngươi. Cho nên, bây giờ người Phù gia đều rất an toàn, ta chỉ mời một mình Phù Dao đến đây mà thôi, mục đích sao, cũng là vì muốn tốt cho các anh hùng trong thiên hạ."
Lục Nhược Hiên nhẹ giọng cười nói.
Ngao Vĩnh gật gật đầu:
"Hiên thiếu nói rất đúng, nếu như Phù Thiên tộc trưởng có gì không vừa lòng, thì có thể ghi sổ sách mối thù này lên trên đầu hải vực Vĩnh Sinh chúng ta, bởi vì chuyện này, chính là do một tay ta và Hiên thiếu bày ra."
"Các ngươi!"
Phù Thiên tức giận đến mức không thể thở được, cả người giận đến tím mặt.
Hải vực Vĩnh Sinh
và đỉnh Lam Sơn lại công nhiên xông vào Phù gia, ý của chuyện này là gì cũng không cần nhắc lại nữa, đây là hoàn toàn không thèm để Phù gia của ông ta vào mắt.
Nếu không phải vì còn bận tâm đến quy củ của thế giới Bát Phương, chỉ sợ đám người này sẽ trực tiếp tàn sát Phù gia của ông ta.
Làm càn, làm càn, thật đúng là quá làm càn, về sau tôn nghiêm của Phù gia ông ta còn để chỗ nào, để ở chỗ nào!
"Phù tộc trưởng, ngàn vạn lần ngài cũng không nên hiểu lầm, Phù Dao cũng chỉ là nhớ lang quân một cách thắm thiết mà thôi, chúng ta đều là ba gia tộc lớn, giúp đỡ lẫn nhau, cho nên, quan tâm lẫn nhau một chút, mang Phù Dao đi tìm lang quân."
Ngao Vĩnh cười nói.
"Đúng vậy, Phù tộc trưởng, ngươi nhìn xem đôi mắt Phù Dao còn rưng rưng, vẫn nên để cho Hàn Tam Thiên xuất hiện đi, nói thế nào đi nữa thì nàng ấy cũng là nữ thần của Phù gia, ngài cũng nên yêu thương nàng ấy chứ."
Lúc này Lục Nhược Hiên cũng nói.
Lúc này Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không để ý đến đám người đang giương cung bạt kiếm, nồng nặc mùi vị thuốc súng này, cô vẫn còn đang tìm kiếm hình bóng Hàn Tam Thiên ở trong đám người.
Sau khi nghe thấy Lục Nhược Hiên nói vậy, trong lòng Tô Nghênh Hạ căng thẳng, tuy rằng không biết Hàn Tam Thiên đã gặp chuyện không may, nhưng ở hiện trường cũng không nhìn thấy thân ảnh Hàn Tam Thiên, cùng với Phù Mị với một người toàn máu, cô liền biết, mọi chuyện cũng không đúng, liền tập trung ánh mắt lên người Phù Thiên, Tô Nghênh Hạ muốn biết đáp án.
"Ta thật sự không có giấu Hàn Tam Thiên đi, chuyện hắn ta rơi xuống vực sâu Vô Tẫn, ta bây giờ cũng mới biết được."
Phù Thiên vừa lo lắng vừa tức giận nói.
Hàn Tam Thiên đang ở đâu cũng không rõ, bây giờ Phù Dao lại bị hai gia tộc lớn liên hợp bắt cóc, tương lai của Phù gia, rõ ràng là đã đi đến thời khắc sinh tử sống còn.
"Cái gì? Ông nói là Hàn Tam Thiên rơi xuống Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi mấy bước về phía sau, đột nhiên, cô xoay người chạy ra khỏi chủ điện.
Ngay lập tức Phù Thiên quýnh lên, Ngao Vĩnh cũng muốn gọi người đến ngăn cô lại, nhưng lúc này Lục Nhược Hiên lại nhẹ nhàng nâng tay lên ngăn Ngao Vĩnh lại, trên mặt là nụ cười đắc ý, đi theo bước chân của Tô Nghênh Hạ, dương dương tự đắc chậm rãi đi ra khỏi điện phủ.
Mọi người thấy thế, lúc này cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lục Nhược Hiên, sau khi bọn họ suy nghĩ lại, vẫn đi theo xông ra phía bên ngoài.
Đỉnh của cột sáng.
Lúc này cột sáng dường như đã dập tắt, chỉ còn lại đống hài cốt chồng chất thành núi, bị sương khói che dấu, phía trên đỉnh núi, Phù Dao thất hồn lạc phách đứng ở nơi cao nhất.
- -----------------