Sau khi trở về từ đỉnh núi cao, Hàn Tam Thiên liền dẫn Tô Nghênh Hạ cùng Niệm nhi xuống đình Kỳ Sơn đến nơi này.
Mang theo mặt nạ là chủ ý của Tô Nghênh Hạ. Dù sao sau khi Hàn Niệm đi từ Bát Hoang Thiên Thư ra liền tiến nhập vào thời gian của thế giới Bát Hoang, không bao lâu nữa độc tính sẽ phát tác. Vậy nên việc cấp bách hiện tại là hai người phải tìm được y Thánh Vương để kìm hãm độc, không thể vì thân phận của hai người mà rước phải phiền toái không cần thiết.
Đến đây nhìn xung quanh cũng là vì muốn tìm người, nhưng không ngờ là lại bị thập nhị tử Quân Sơn theo dõi.
"Mẹ kiếp, các ngươi thất thần cái gì? Giết tên khốn này cho ta." Nhìn tay của mình bị gọt sạch, đại sư huynh của Quân Sơn vừa đau vừa tức nhìn Hàn Tam Thiên.
Mười một sư huynh đệ đồng lòng giúp nhau, cầm đao trên mặt đất, nhanh chóng vây quanh Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, tiểu tử, ngươi đúng là tên điên. Ngay cả đại sư huynh của chúng ta mà người cũng dám động thủ? Ngươi muốn nếm thử mùi vị lợi hại của thập nhị tử Quân Sơn chúng ta có đúng không?"
"Mẹ, dám chém tay đại ca của ta, ông đây sẽ lấy mạng của ngươi."
"Các huynh đệ, lên!"
Mười một người cầm theo kiếm, vừa tức vừa quát. ạt xông về phía Hàn Tam Thiên.
"Cút ra!"
Hàn Tam Thiên đột nhiên tức giận quát. Ngay cả tay cũng không nâng, cả người liền phóng ra một cỗ năng lượng khổng lồ. Mười một người xông lên chỉ cảm thấy một cỗ quái lực đột nhiên đâm vào ngực, một giây sau, mười một người nổ tung như sóng nước, ầm ầm bay ra bốn phía.
"Rầm rầm rầm!"
Mười một âm thanh gọn gàng trầm đục, đập loạn ra xung quanh. Bọn họ vừa rồi còn ngồi vây quanh đống lửa, lúc này lại rơi lả tả đầy đất, một mảnh hỗn độn.
"Cái gì?!"
"Cái này..."
"Cái này..."
Đám người vừa vây quanh kia nhìn thấy đại sư huynh của Quân Sơn bị đứt tay cũng chỉ hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc là vì Hàn Tam Thiên lại dám chủ động ra tay mà thôi. Nhưng hôm nay, đám người này hoàn toàn bị thực lực của Hàn Tam Thiên dọa sợ há hốc mồm, nội tâm không cách nào bình tĩnh lại được.
Đây chính là mười hai người Quân Sơn đó, cũng được coi là một tiểu cao thủ có thực lực mạnh mẽ. Thế mà... mười hai người này lại bị giết chết trong nháy mắt ngay trước mặt bọn họ.
Đáng sợ nhất là, cái kẻ giết người trong nháy mắt này ngay cả tay cũng không xuất hiện.
"Mẹ kiếp, cái người đeo mặt nạ này là ai vậy? Mười hai người Quân Sơn vừa đối đầu, ngay cả mặt cũng chưa đánh trúng mà đã bị tiêu diệt?"
"Vừa nãy hắn chém đứt tay của đại sư huynh Quân Sơn như thế nào, chúng ta cũng không thấy. Lúc này... lúc này ngay cả tay cũng chưa giơ lên mà đã có thể ngay tức khắc chém bay mười một người. Mẹ nó sao mạnh biến thái vậy?"
Mọi người ở đây khe khẽ bàn luận, trong khi đó thì Hàn Tam Thiên đã kéo tay Tô Nghênh Hạ, chậm rãi đi vào trong đám người.
Mà gần như là cùng lúc đó, một vị lão nhân dẫn một nhóm để tử lớn nhanh chóng vọt tới. Hàn Tam Thiên vừa đi vài bước đã bị bọn họ vây quanh.
Lão giả nhíu hàng lông mày dài một cái: "Huynh đài, đánh chết mười hai vị huynh đệ Quân Sơn của ta mà đã muốn bỏ chạy hả?"
"Xong, Thiên Quy lão nhân đã đến, tên này ăn khổ rồi."
"Đúng vậy, Thiên
Quy lão nhân là liên minh minh chủ quang minh chính đại của thập nhị tử Quân Sơn. Càng không kể đến còn là cao thủ thượng đoạn Động cảnh, cũng là một trong các bô lão của điện Kỳ Sơn. Lão tự mình ra mặt, coi như thằng nhãi kia có chút bản lĩnh. Thế nhưng, còn có thể ra sao đây?"
"Haizz, tiểu tử này thật sự quá xui, gặp phải vị khổ chủ này."
"Chẳng thế còn gì. Thượng đoạn Không Động cảnh, cộng thêm Thiên Quy lão nhân có sức phòng ngự đến biến thái. Cho dù có là người của Tru Tà cảnh cũng khó mà đối phó được bọn họ. Bởi vậy nên, người ta mới phải tự liên minh đó thôi."
Một đám người xì xào bàn tán, rung động vừa rồi với Hàn Tam Thiên vì Thiên Quy lão nhân xuất hiện mà biến mất không sót lại chút gì. Vì trong mắt của tất cả mọi người, ở bên ngoài điện này, muốn sống sót rời khỏi tay của Thiên Quy lão nhân, cơ bản là không có khả năng.
Đeo mặt nạ, sắc mặt Hàn Tam Thiên chìm xuống: "Gã trêu chọc vợ của tôi nên đương nhiên phải nhận răn dạy xứng đáng. Tôi không muốn kéo thêm nhiều
phiền toái, cảm phiền các người tránh ra."
Hiển nhiên, Hàn Tam Thiên không hề muốn dây dưa đây quá lâu. Tìm người còn quan trọng hơn.
"Dù đây là phu nhân của ngươi, nhưng huynh đài, nữ nhân như quần áo, huynh đệ mới là tay chân. Vì một nữ nhân mà mất huynh đệ? Ngươi có biết ngươi đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào không? Thường nói ra ngoài dựa vào bằng hữu mà không phải nữ nhân đâu." Thiên Quy lão nhân lạnh giọng cười nói.
"Mẹ ông cũng là phụ nữ!" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Một câu của Hàn Tam Thiên khiến Thiên Quy lão nhân cứng miệng không nói được gì, trên mặt còn tràn đầy giận dữ, hận không thể một đao chém chết Hàn Tam Thiên.
"Huynh đài, ngươi đúng là cuồng vọng." Dù Thiên Quy lão nhân có phẫn nộ nhưng người từng trải chính là người từng trải, sẽ không xúc động giống người khác: "Tại hạ lắm miệng hỏi một câu, huynh đài là người phương nào, thuộc môn phái nào?"
"Không môn không phải, còn việc tôi là người ở đâu, ông không có tư cách biết." Âm thanh của Hàn Tam Thiên lạnh bằng.
"Cái này sợ là không phụ thuộc vào ý muốn của ngươi rồi." Thiên Quy lão nhân cười dữ tợn. Nếu Hàn Tam Thiên không môn không phải vậy ông ta không cần phải lo lắng cái gì nữa.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Được, tôi có một thỉnh cầu."
"Sao nào? Sờ hả?" Thiên Quy lão nhân cười đắc ý.
"Tôi đang rất vội, làm phiền đám rác rưởi các người lên cùng một lúc, được không nào?"
- -----------------