“Không sai, huynh đài, dù sao bọn ta cũng mời người ăn cơm uống rượu, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn muốn đưa giang hồ Bách Hiều Sinh mà bọn ta trăm cay nghìn đắng mới tìm được, không phải rất quá đáng sao?" Lục Vân Phong lạnh giọng nói.
“Ăn đồ của các ngươi? Vậy trả tiền cho các ngươi là được rồi." Hàn Tam Thiên cười, tiếp tục ném một viên Tử Tinh lên bàn, nhìn giang hồ Bách Hiểu Sinh: “Còn hắn, hắn bị các ngươi trói tới, hắn muốn chạy, ta tới cứu thì có gì sai sao?"
"Ngươi!!" Lục Vân Phong lập tức không nói nên lời.
"Tuy nói tuổi trẻ lông bông, nhưng tiểu tử, ngươi làm cản trước mặt bọn ta như thế, có phải quá ngông cuồng không?" Tiên Linh sư thái vẫn luôn không lên tiếng, lúc này đột nhiên đập bàn, tức giận.
Hàn Tam Thiên cười khinh thường: “Vậy bà muốn thế nào đây?"
Nếu nói trước kia Hàn Tam Thiên còn khá lo lắng với loại người như Tiên Linh sư thái thì bây giờ, Hàn Tam Thiên lại nóng lòng muốn thử, thật ra anh thật sự rất muốn thử tu vi hiện giờ của bản thân, cuối cùng có thể đạt đến trình độ nào, mà Tiên Linh sư thái chắc chắn là đá thử vàng không tồi.
Tiên Linh sư thái hô hấp dồn dập, trước ngực phập phồng đến cực điểm, bà ta thân là một cao thủ như vậy, từ trước đến nay bà ta luôn nhận được các loại tiếp đãi long trọng, thậm chí loại hậu bối như Diệp Cô Thành cũng a dua nịnh hót, chưa bao giờ có ai dám làm càn như thế trước mặt bà ta.
Cho nên, bà ta muốn giết gà dọa khỉ để lấy lại uy danh cho bản thân.
Nhưng trong lòng bà ta lại rất kinh sợ, hình ảnh Hàn Tam Thiên đánh bại Thiên Quy lão nhân không ngừng hiện lên trong đầu bà ta, bà ta không nắm chắc có thể đánh bại Hàn Tam Thiên.
"Sư thái, đại hội luận võ ngày mai quan trọng hơn, ta thấy, nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện." Trong lúc khó xử, Tần Sương đột nhiên lên tiếng.
Tuy rằng Tần Sương nói với Tiên Linh sư thái, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của nàng đều ở trên người Hàn Tam Thiên. Càng nghe nhiều, nàng càng cảm thấy giọng nói này cực kỳ giống người trong lòng nàng.
Chỉ là, nếu là hắn thì nữ nhân bên cạnh hắn là ai? Là tiểu đào sao? Nếu đúng vậy thì đứa trẻ anh luôn cống lại là ai?
Cho nên, anh không thể là người trong lòng của nàng.
Nhưng giọng nói của anh lại cực kỳ giống.
Trong sự rối rắm cuối cùng, Tần Sương đứng dậy, nàng giúp anh, không chỉ vì giọng nói giống với người kia, đồng thời cũng là vì trong lòng Tần Sương có ý niệm chính nghĩa.
Tiên Linh sư thái nghe được lời này, tảng đá lớn trong lòng nháy mắt rơi xuống, cuối cùng cũng có người tìm được bậc thang, đương nhiên bà ta chỉ mong sao nhanh chóng theo xuống.
Nghĩ đến đó, Tiên Linh sư thái gật đầu, nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Trong lòng Hàn Tam Thiên hơi thất vọng, lắc đầu, đang định kéo Tô Nghênh Hạ đi, đưa giang hồ Bách Hiểu Sinh cùng rời đi.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Là ai chọc giận Tiên Linh sư thái của chúng ta như thế?"
Tiếng nói vừa dứt, một người mặc quần áo giàu sang đi đến, phía sau dẫn theo mấy tùy tùng nhỏ.
Hàn Tam Thiên không nhìn được nhìn hai lần, bởi vì người tới khác với người thường, dưới tai của người này có một lỗ nhỏ, tương tự với những thứ như mang cá.
Đối phương cũng
chú ý liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái, mang mặt nạ kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền tràn ngập sự khinh thường.
“Người của Hải Vực Vĩnh Sinh.” Tô Nghênh Hạ nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Hàn Tam Thiên.
Người của Hải Vực Vĩnh Sinh? Bọn họ tới đây làm gì?"
“Hóa ra là đội trưởng Ngao - Ngao Quân, không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa." Nhìn thấy người tới, sắc mặt lạnh bằng của Tiên Linh sư thái vừa rồi, lập tức giống như núi tuyết gặp mặt trời, nháy mắt hòa tan, cả người vui vẻ ra mặt.
"Tiên Linh sư thái, mới vừa rồi bên ngoài lều ta nghe thấy lời nói tức giận của ngài, sao thế? Có thứ rác rưởi gì gây sự ở đây sao?" Nói xong, Ngao Quân lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên.
Thân là đội trưởng cảnh vệ của Hải Vực Vĩnh Sinh, can tướng đắc lực của chủ quản Ngao Vĩnh, đương nhiên Ngao Quân có rất nhiều vốn kiêu căng ngạo mạn, không để bất kỳ ai vào mắt.
"Ha ha, đội trưởng Ngao, ngài cũng biết đó là rác rưởi, cần gì phải làm phiền ngài ra tay chứ?” Tiên Linh sư thái cười nói.
“Một khi đã như vậy, vậy tên rác rưởi như ngươi còn không mau cút đi?” Nghe thấy lời này, Ngao Quân gật đầu, nếu là rác rưởi bình thường, hắn cũng lười ra tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên: “Hôm nay cũng coi như vận khí của ngươi tốt, bọn ta có chuyện lớn cần bàn bạc, nếu không, chắc chắn sẽ lấy cái mạng chó của ngươi, cút!"
Hàn Tam Thiên đang muốn nói chuyện, lại bị Tô Nghênh Hạ nhanh chóng kéo khỏi lều trại.
Đến khi ra khỏi lều trại, Tô Nghênh Hạ tiến lên vài bước đẩy Hàn Tam Thiên về phía trước, sau khi thấy cách giang hồ Bách Hiểu Sinh một khoảng cách, lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Tam Thiên, anh điên rồi sao? Vậy mà cũng muốn ra tay?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười bất đắc dĩ: “Em không tin tưởng anh như vậy sao? Anh đang muốn luyện tập."
"Vậy thì anh cũng phải phân biệt rõ người chứ, đó là Ngao Quân, tu vi của người này rất cao, còn là quản lý trung cấp của Hải Vực Vĩnh Sinh, bọn họ lại có người đông thế mạnh..."
Hàn Tam Thiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên giang hồ Bách Hiểu Sinh ở phía sau bước nhanh tới, nhăn mày lại, nhìn Tô Nghênh Hạ: “Chờ một chút, vừa rồi ngươi kêu hắn là gì? Tam Thiên? Chẳng lẽ ngươi là..."
Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ lập tức sửng sốt, kỳ lạ nhìn giang hồ Bách Hiểu Sinh trước mắt, phải biết là khoảng cách giữa bọn họ đủ mười mét, Tô Nghênh Hạ nói cũng rất nhỏ tiếng, nhưng lại bị hắn nghe được: “Không sai, tôi chính là Hàn Tam Thiên!”
- -----------------