Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1915


trước sau

Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Nghênh Hạ, nhìn Bách Hiểu Sinh, nói:

"Anh muốn để cho tôi bay lên như một con rồng hay sao?"

Bách Hiểu Sinh mỉm cười tự tin:

"Ta cho rằng, thế cục của thiên hạ thay đổi phức tạp, cho dù thật lâu trước đây, thế giới Bát Phương liền dựa vào ba vị chân thần để thành lập sự trật tự, cũng có những môn phái dựa vào tình thế, tạo thành cái gọi là liên minh chính đạp, nhưng về cơ bản cũng không có gì khác trước kia, nhưng mà bọn họ cũng chỉ là phủ thêm một lớp áo khoác khác mà thôi, thật ra ở bên trong, vẫn là một khu rừng đen rối như cũ."

"Ở trong cánh rừng rậm này, bọn họ giống như là một đám đồ tể ẩn nấp bên trong, đằng đằng sát khí, một khi có một người nào đó nhảy ra nói một tiếng ta sai rồi, thì ngươi có thể nhìn thấy hình bóng của đao kiếm lạnh lẽo khắp bốn phương tám hướng. Chờ đến khi kết thúc rồi, bọn họ sẽ lấy dáng vẻ của kẻ thắng cuộc, cao cao tại thượng quở trách ngươi, mang tất cả sai lầm đổ lên người ngươi, đây chính là gương mặt thật của bọn họ, cũng chính là tình trạng bây giờ."

"Cho nên, nếu ngươi muốn hoàn toàn thoát ra những thứ này, trừ phi nắm đấm của ngươi đủ mạnh, thì cũng không còn cách nào khác."

Nói xong Bách Hiểu Sinh nhìn Hàn Tam Thiên, vô cùng chân thành nói:

"Thành lập một cái liên minh nhỏ, lấy danh nghĩa của liên minh để tiến hành khởi xướng với đại hội luận võ lần này, như vậy ngươi có thể tránh khỏi việc liên quan đến cái tên Hàn Tam Thiên, hơn nữa, nếu như nắm đấm của ngươi đủ mạnh, lại còn có thể khiến cho liên minh có chút tiếng tăm, đến lúc ấy, đừng nói là Vương Hoãn Chi có thể giúp ngươi, thậm chí ngươi chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, còn có thể xây dựng thế lực cho riêng mình."

Tô Nghênh Hạ gật đầu, nhìn Hàn Tam Thiên, nói:

"Tam Thiên anh cảm thấy như thế nào."

Hàn Tam Thiên vẫn nhíu chặt mày, những gì mà Bách Hiểu Sinh nói quả đúng là rất có lý, muốn sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua như thế này, biện pháp tốt nhất, đó chính là nắm đấm của ngươi phải đủ mạnh.

Cho dù Hàn Tam Thiên có mạnh mẽ, nhưng chung quy cũng chỉ là có một người, nếu như tranh đấu với những gia tộc như đỉnh Lam Sơn, sẽ gặp phải tình trạng yếu thế, muốn phát triển an toàn, quả thật là cần phải có đủ sự trợ giúp cho chính mình.

"Ngươi muốn trở thành một tên bị mọi người muốn cướp trang bị, bị những cường giả xung quanh đuổi giết, hay là muốn làm một vương giả, vung tay lên là được vạn người tung hô?"

Bách Hiểu Sinh biết, Hàn Tam Thiên đang động tâm.

Trên thực tế, đây chính là một con đường khiến cho bất kỳ ai cũng không thể từ chối được, Hàn Tam Thiên lại càng không thể nào từ chối, bởi vì anh cũng không có sự lựa chọn.

"Nhưng vấn đề chính là, Tam Thiên cũng chỉ là một người mới, những người đó thật sự sẽ nhiệt tình đi theo anh ấy hay không? Mấy gia tộc lớn đã củng cố được thế lực, tôi sợ đến lúc ấy sẽ tin sai người."

Tô Nghênh Hạ nói.

"Ha ha, chuyện này, ngài cũng không cần lo lắng, không phải là vẫn còn có ta hay sao?"

Bách Hiểu Sinh nói.

Nghe nói như thế, ngay lập tức Tô Nghênh Hạ thấy hơi kinh ngạc, bởi vì rõ ràng chuyện này đã vượt qua nhận thức của cô.

Bách Hiểu Sinh, phải hiểu chuyện của giang hồ thiên hạ, cách làm việc, đương nhiên là chỉ lo cho thân mình, nói cách khác, hắn ta không thể gia nhập phe phái nào. Luôn giữ sự trong lập, đây mới chính là điểm mấu chốt để hắn thu thập tin tức.

Nhưng mà, hắn thế mà lại đồng ý gia nhập tổ chức của Hàn Tam Thiên?

Chuyện này rõ ràng là khiến cho Tô Nghênh Hạ vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng vô cùng hoang mang.

"Bà chị không cần kinh ngạc, chim tốt chọn cây tốt mà dỗ, ta cũng chỉ là muốn tìm một cây đại thụ thật lớn mà thôi."

Bách Hiểu Sanh cười nói.

"Được, nếu như vua trung lập như anh cũng muốn gia nhập với tôi, vậy dường như tôi càng không có lý do để từ chối."

Lúc này, Hàn Tam Thiên hơi hơi đứng dậy nói:

"Vậy làm theo những gì anh nói."

"Bái kiến minh chủ!"

Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng cười.

"Tôi đây liệu có phải cũng bái kiến phó minh chủ hay không?"

Hàn Tam Thiên cũng vui đùa nói.

"Phó minh chủ?"

Ngay lập tức Bách Hiểu Sinh sửng sốt nói.

Sở dĩ hắn muốn thúc đẩy Hàn Tam Thiên thành lập liên minh, đúng thật là vì lo lắng cho Hàn Tam Thiên, dù sao vừa rồi Hàn Tam Thiên đã chống lại nhiều người như vậy để cứu hắn, điều này khiến cho Bách Hiểu Sinh có chút cảm động, thân là người trong giang hồ, hắn ta biết được
lòng người ấm lạnh như thế nào, Hàn Tam Thiên có thể làm như vậy, sao có thể không khiến cho Bách Hiểu Sinh rung động được chứ?

Mặt khác, điều này cũng đã chứng minh rằng thái độ làm người của Hàn Tam Thiên rất không tồi, tu vi của anh lại mạnh, là một người có thể dựa vào được.

Thêm nữa Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ, nếu như có một ngày tiềm long ra khơi, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, có thể đầu tư vào một người có tiềm lực như vậy, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là một cơ hội tuyệt hảo không thể nào bỏ qua được.

Nhưng Bách Hiểu Sinh không ngờ đến, liên minh của Hàn Tam Thiên, lại phong cho hắn một chức phó minh chủ ngay khi thành lập.

Mặc dù trước mắt liên minh này cũng chưa có người nào, nhưng nhìn từ góc độ của người đầu cơ, nếu như trong tương lai liên minh phát triển an toàn, như vậy vị trí phó minh chủ, sẽ trở nên rất có giá đấy.

"Ngươi xác định sẽ để cho một kẻ giang hồ không biết làm cái gì như ta làm phó minh chủ sao?"

Bách Hiểu Sinh xác nhận lại nói.

"Anh biết chuyện trong thiên hạ, sao có thể gọi là không biết làm chuyện gì được chứ?"

Hàn Tam Thiên cười cười.

"Nếu đã quyết định rồi, vậy liên minh của chúng ta sẽ tên gì đây?"

Lúc này Tô Nghênh Hạ hưng phấn nói.

"Chúng ta phải thần bí một chút, không nên để cho người khác phát hiện ra thân phận của chúng ta, vậy đơn giản gọi là Người thần bí đi."

Hàn Tam Thiên cười nói.

"Người thần bí?"

Tô Nghênh Hạ nhíu mày.

"Được, vậy gọi là Người thần bí."

Bách Hiểu Sinh nói xong, liền lấy từ trong lòng ra một quyển sách, nâng bút lên, cười nói:

"Vậy để cho ta dùng chiếc bút này, ghi lại sự ra đời của liên minh mới của thế giới Bát Phương đi."

Hàn Tam Thiên mỉm cười, cầm lấy chiếc bút của hắn, nhìn thấy Bách Hiểu Sinh có vẻ khó hiểu, anh cười nói:

"Là liên minh mạnh nhất thế giới Bát Phương."

Bách Hiểu Sinh kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, hắn gặp rất nhiều kẻ khoác lác, nhưng chưa bao giờ thấy người nào khoác lác đến như vậy.

Vừa mới thành lập liên minh, cũng chỉ có hai người, vậy mà đã muốn khoác lác thành liên minh mạnh nhất rồi sao?

Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt vô cùng kia của Hàn Tam Thiên, Bách Hiểu Sinh vẫn ngoan ngoãn viết bốn chữ liên minh mạnh nhất.

Thu bút lại, lúc này Hàn Tam Thiên mới chậm rãi cười nói:

"Nếu từ nay về sau tất cả mọi người đều là người trên một thuyền, vậy nên ghi lại biên bản sửa chữa sai lầm."

"Bách Hiểu Sinh ta cũng không có gì sai, Hàn Tam Thiên, ngươi muốn sửa lỗi gì?"

Bách Hiểu Sinh nói.

"Việc Hàn Tam Thiên rơi xuống vực sâu Vô Tẫn, quả đúng là thật, không phải là tin đồn nhảm."

Hàn Tam Thiên cười nói, kéo Tô Nghênh Hạ đứng dậy rời đi, chỉ còn lại mỗi Bách Hiểu Sinh còn vô cùng kinh ngạc đứng đây.

Chuyện rơi xuống vực sâu Vô Tẫn là thật? Chuyện này. Sao có khả năng được chứ?

Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này nhất định không có khả năng.

Khi ảnh nắng của buổi sáng buông xuống, cuối cùng cũng chống đỡ được đến thời khắc bình minh, lúc này, cả đỉnh Kỳ Sơn cùng nghênh đón một thời khắc lịch sử.

Trong điện Kỳ Sơn, các mạch nước ngầm bắt đầu hoạt động, bên ngoài điện Kỳ Sơn, một số liên minh cũng bắt đầu chờ xuất phát.

Trong bóng đêm, ba nhánh đội ngũ thần bĩ đã ẩn nấp từ lâu, lặng lẽ đánh thức tinh thần mệt mỏi sau một đêm dài, đi về phía trước.

Lúc này, một tiếng động lớn nổ ra, cửa lớn của điện Kỳ Sơn, chậm rãi mở ra.

- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện