Nếu nói, Quái Lực tôn giả bị người khác đánh bay, đã được coi là một chuyện kinh hãi thế tục rồi.
Như vậy, kết giới của Cổ Nguyệt đại sư bị đánh nát, thì lại là điều không thể nào hình dung được.
Từ khi bắt đầu đại hội luận võ trong thế giới Bát Phương, kết giới của điện Kỳ Sơn đã tồn tại hơn hàng trăm triệu năm.
Nhưng mà, bất kể trong điện Kỳ Sơn có xảy ra cuộc chiến có kịch liệt như thế nào đi nữa, nhưng kết giới mà điện Kỳ Sơn bày ra, từ trước đến nay vẫn chưa có kẻ nào có thể phá hỏng.
Cũng không phải là không có ai trong quá trình đánh nhau không cẩn thận mà đụng vào nó, trên thực tế, lớp kết giới này rất thường xuyên bị người vô tình bắn trúng, thậm chí còn có vài lần gặp phải những đòn tấn công mạnh mẽ.
Nhưng mà nó vẫn luôn bình yên vô sự, người của điện Kỳ Sơn, tuy rằng chưa bao giờ tham gia sự phân tranh nào của thế giới Bát Phương, còn lấy thân phận trung lập để quản lý đại hội luận võ, nhưng trung lập mới có thể ngồi được ở vị trí này, người của điện Kỳ Sơn sao có thể không có bản lĩnh siêu phàm được chứ?
Bắt đầu từ kết giới năng lượng ở bên ngoài điện, cho đến những ngọn lửa khác nhau vẫn luôn bùng cháy ở trong điện, sau đó đến lôi đài, rồi đến việc bày ra kết giới, thật ra đây chính là một biểu hiện để điện Kỳ Sơn khoe khoang thực lực của chính mình.
Cho nên, sự tồn tại của nó, cảm thấy như rất đơn giản, nhưng trên thực tế cũng không thể phá vỡ được, sự biểu hiện của rất nhiều năm trước cũng đủ
để chứng minh việc này.
Nhưng hôm nay, nó lại vỡ nát.
Hơn nữa, cũng không phải là dùng hết sức lực, chỉ là bị một người đánh bay va trúng mà thôi.
Cho nên, có thể tưởng tượng được, rốt cuộc cỗ lực
lượng này có sức mạnh khổng lồ đến như thế nào.
Diệp Cô Thành cắn chặt răng xem mọi chuyện, thật sự là hắn ta rất khó có thể chấp nhận được chuyện này, Tiên Linh sư thái đứng bên cạnh cũng mang gương mặt xám như tro tàn.
Những hình ảnh mà bọn họ chờ mong không những không xuất hiện, ngược lại, nó còn đi ngược lại trái với mong muốn của bọn họ.
"Chuyện này. Người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Lại có sức mạnh kinh người đến như vậy. Quái Lực tôn giả, khi ở trước mặt hắn ta, danh hiệu cũng giống như là một câu chuyện cười."
Diệp Cô Thành cắn chặt răng, lạnh lùng nói.
Tiên Linh sư thái cũng nhíu chặt mày, nhưng trong đầu lại đang tự hỏi, rốt cuộc người thần bí Hàn Tam Thiên này là ai, đáng tiếc, bà ta đã suy nghĩ nát óc, nhưng cũng không thể nào tìm được vị cao thủ nào trong thế giới Bát Phương có phong cách giống như hắn ta.
Mà đám người ở dưới lôi đài, sau khi trải qua sự khiếp sợ, lúc này lại vô cùng hoảng sợ mà nhìn Hàn Tam Thiên ở trên lôi đài, một đám người chảy mồ hôi, trong lòng chột dạ.
Bọn họ vô cùng sợ hãi bởi vì những lời mà bọn họ đã nói trước đó, lỡ như bị anh nghe thấy được, sẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ, đến lúc ấy cũng sẽ không xong.
Cho nên, rất nhanh, những người ở đây dưới tình huống không có khẩu lệnh gì. Đột nhiên lại nhất trí đều làm một động tác giống nhau, đó chính là ngoan ngoãn quay mặt sang một bên, không nói gì cũng không nhìn Hàn Tam Thiên, nhóm người này hoàn toàn sợ việc phải tiếp xúc với ánh mắt của Hàn Tam Thiên.
Dù sao, ngay cả Quái Lực tôn giả khi ở trước mặt anh, cũng bị một quyền đánh chết, bọn họ có tư cách gì, để có thể chống lại người như vậy chứ?
Hàn Tam Thiên khinh thường cười, xoay người, đi xuống dưới đài.
Con đường mà Hàn Tam Thiên đi qua, một đám
người vội vàng tránh đi, sợ phải dính dáng gì đến vị này, đề phòng lỡ như lại khiêu khích gì vị này.
Chờ đến khi Hàn Tam Thiên đi rồi, hội trường đang im lặng đột nhiên phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Trong tưởng tượng của họ thì trận đấu này Hàn Tam Thiên sẽ bị hành hạ đến chết, nhưng sự thật lại ngược lại, chuyện này đồng nghĩa với việc tối hôm nay sẽ có rất nhiều người phá sản.
Lúc này Bách Hiểu Sinh đang đứng trước cửa phòng để quan sát từ xa, trong lòng lại giật mình hiểu ra, câu nói tối nay sẽ có rất nhiều người phá sản kia của Hàn Tam Thiên, rốt cuộc là có ý gì.
Bây giờ trong lòng hắn vô cùng rung động, đương nhiên là hắn luôn hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ thắng, nhưng mà, ngay từ ban đầu, hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, thậm chí có thể nói là, hoàn toàn không ôm hy vọng.
Nhưng mà, Hàn Tam Thiên không chỉ đánh nát suy nghĩ của hắn, thậm chí còn có thể nói là không hề nể tình chút nào.
Bởi vì anh đối với Quái Lực tôn giả, hoàn toàn chính là siêu cấp nghiền ép.
"Liên minh người thần bí thật là trâu bò, liên minh người thần bí thật trâu bò, ha ha, người thần bí, quả là không lãng phí việc ông đây cược các người một trăm nghìn tự tinh, đêm nay ngươi giúp ta thắng được mười triệu."
Lúc này, trong đám người đột nhiên có một người hưng phấn, cao giọng gào lên.
So với những người đang khóc lóc vì thua cược ở phía xa, lúc này, hắn ta lại bất ngờ hô lên như thế, nhưng lại khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Vừa mới dứt lời, hắn ta mới phát hiện ra mình có chút lạc lõng, ngay lập tức liền rụt đầu lại, không dám hô nữa.
"Liên minh người thần bí thật là trâu bò!"
Đột nhiên, ở một góc phía xa xa, một người khác cũng bởi vì cược cho Hàn Tam Thiên mà thắng được một khoản tiền, lúc này cũng khó dấu được sự kích động ở trong lòng, đúng ở xa hô lớn.
Sau đó, lại đến phía bên kia!
Lại một phía nữa.
Cho dù chỉ là những tiếng hô lẻ tẻ, nhưng cũng không biết từ lúc nào, mà càng ngày có càng nhiều người hưởng ứng tiếng hô lớn này.
Một lát sau, khẩu hiệu: "Liên minh người thần bí thật trâu bò" đã vang vọng khắp điện Kỳ Sơn.
Chát!
Trong phòng của một tòa nhà cao, bóng đen hung hăng tát một cái thật mạnh lên mặt Ngao Quân:
"Đây, đây chính là kẻ rác rưởi mà người nói với ta sao?"
Trên gương mặt Ngao Quân vẫn tràn ngập vẻ không thể tin được như cũ, sao hắn ta có thể nghĩ đến, mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này chứ?
Vuốt gương mặt bỏng rát, Ngao Quân vội vàng quỳ xuống.
Một giây trước, hắn ta vẫn còn đắm chìm trong sự sung sướng vì chiến thắng vòng loại đêm nay của tiểu liên minh chính nghĩa, nhưng giây tiếp theo, hắn ta hoàn toàn bị một cái này hung hăng đánh tỉnh lại.
"Nếu hắn là rác rưởi, vậy ngươi là cái thá gì chứ?
- -----------------