"Còn phải nhắc nhở ngươi một câu, Thiên độc sinh tử thư là bí mật độc nhất vô nhị của ta, một khi ngươi ký vào quyển sách này, quyển sách này sẽ hòa hai làm một vào trong cơ thể ngươi, nếu như ở trong đại hội luận võ ngươi có thể nghe theo sắp xếp của chúng ta, thì đương nhiên quyển sách này sẽ từ từ tan biến trong cơ thể ngươi, đương nhiên, nếu như ngươi hai lòng, thì sách này, sẽ trừng phạt ngươi."
"Ngươi không cần vội vàng từ chối, cũng không cần gấp gáp đồng ý, ngươi có thể từ từ suy nghĩ."
Hàn Tam Thiên cau mày, lấy sự thông minh của Hàn Tam Thiên, sao anh có thể tin tưởng những gì Vương Hoãn Chi đã nói được? Tuy nói lão ta là một danh y, nhưng không thể không đề phòng người khác được.
Huống hồ, ánh mắt của Ngao Thiên đã chứng minh rằng, sinh từ thư này hoàn toàn là vừa mới thêm vào, mặc dù anh không biết Vương Hoãn Chi đang muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định rằng, sách này nhất định là không đơn giản.
"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi, lại đến tìm chúng ta đi."
Vương Hoãn Chi nói xong, liền bắt chuyện với Ngao Vĩnh, chuẩn bị tiễn khách.
Hàn Tam Thiên đi rồi, Ngao Thiên lại vô cùng nghi ngờ nhìn Vương Hoãn Chi, nói:
"Vương huynh, ngài đây là..."
Vương Hoãn Chi muốn nói lại thôi, trên đời này quả đúng là chỉ có một mình lão ta là có thể giải độc đoạn cốt truy hồn tán, nhưng đó cũng là bởi vì, những thứ đã biến mất từ lâu như đoạn cốt truy hồn tán, thật ra, đúng là do lão ta chế tạo ra.
Nhưng mà, loại cấm dược này, Vương Hoãn Chi đã ngấm ngầm đưa cho người nào, chỉ có mình lão ta biết rõ nhất.
Cho nên, khi nghe thấy Hàn Tam Thiên yêu cầu giải loại độc này, lão ta có chút kích động và kinh ngạc.
Trên thực tế, lão ta nghi ngờ rằng, người thần bí vừa rồi, chính là tên con rể Phù gia, chồng của Phù Dao, Hàn Tam Thiên!
Y thánh Vương Hoãn Chi, mặc dù nhìn vẫn luôn không quan tâm đến danh lợi. Nhưng trên thực tế lại là một người rất thực dụng, tuy rằng bề ngoài là một người trung lập, nhưng sau lưng lại đã cấu kết với ba gia tộc lớn từ lâu rồi, nhất là hải vực Vĩnh Sinh và Phù gia, Vương Hoãn Chi luôn âm thầm ra tay giúp đỡ, mà đoạn cốt truy hồn tán, đó là do chủ Phù gia Phù Thiên yêu cầu.
Mà người muốn đối phó là ai, đương nhiên là Vương Hoãn Chi cũng biết.
Nhưng những chuyện này, đương nhiên là lão ta không thể để cho Ngao Thiên biết được, bây giờ Phù gia đã hoàn toàn xong đời, nếu như để cho Ngao Thiên biết chính mình thật ra có hai lòng với hải vực Vĩnh Sinh, âm thầm lui tới với Phù gia, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến vị trí của lão ta trong lòng Ngao Thiên.
Đương nhiên, đây là công bằng, người đến Phù gia là ai, đối với Vương Hoãn Chi mà nói cũng không quan trọng, càng quan trọng hơn chính là, Vương Hoãn Chi là có tư tâm.
Mà tư tâm này, chính là cái nhẫn trong tay của Hàn Tam Thiên.
"Ngao huynh, ngươi cũng coi là người một phương trong thế giới Bát Phương, nhưng mà, lai lịch của người thần bí này, ngài không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao?"
Vương Hoãn Chi cố tình giấu diếm phần lớn mọi chuyện, lại đi thẳng vào kết quả, nói bóng nói gió.
Ngao Thiên bị những lời này của lão ta làm cho cảm thấy không rõ, nói:
"Vương huynh, những lời này của ngươi là có ý gì vậy? Đúng là hải vực Vĩnh Sinh đang rất cần người, huống hồ, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần hắn ta có thể giúp Ngao gia ta là được, hắn là ai, cũng có quan trọng đâu chứ?"
Vương Hoãn Chi cười, lắc đầu nói:
"Ha ha, nếu như hắn ta xuất thân hèn mọn, vậy quả đúng là không quan trọng, nhưng nếu như hắn là người Phù gia? Vậy thì lại thế nào đây?"
Vừa nghe thấy người Phù gia, ngay lập tức ánh mắt Ngao Thiên nhíu lại:
"Bây giờ tình thế của Phù gia nguy hiểm như vậy, nếu như người Phù gia có cao thủ như thế này, vậy vì sao không tự mình chiến đấu? Việc này có chút không hợp lý."
"Vậy nếu đây là người từ đến nay vẫn luôn bất hòa với Phù gia, thậm chí là có cừu oán với Phù gia như Hàn Tam Thiên thì sao?"
Vương Hoãn Chi nói.
"Hàn Tam Thiên? Tên kia không phải là đã rơi xuống vực sâu Vô Tẫn rồi hay sao? Sao hắn ta có thể còn sống mà xuất hiện ở trong này được?"
Ngao Thiên nhướng mày.
Thật ra, đây cũng chính là chỗ khiến cho Vương Hoãn Chi cảm thấy bối rối nhất.
Chỉ nói riêng về đoạn cốt truy hồn tán, trên cơ bản lão ta có thể đoán được người kia là Hàn Tam Thiên, nhưng khái niệm đi vào vực sâu Vô Tẫn của thế giới Bát Phương cũng giống như là khi tim ngừng đập thì người sẽ chết vậy, điều ấy là vô cùng chắc chắn.
"Chuyện này là vấn đề quan trọng, nếu như hắn ta thật
sự là Hàn Tam Thiên, thì tấm bùa Thiên độc sinh tử này, chính là chìa khóa để cho chúng ta cướp lấy búa Bàn Cổ, nếu như không phải, dù sao hắn giúp ngươi làm việc, để điều tra rõ thân phận của hắn, thật ra cũng không khó."
Vương Hoãn Chi nói.
Ngao Thiên suy nghĩ một chút, cho rằng những gì mà Vương Hoãn Chi nói quả thật là rất có lý, gật đầu nói:
"Vương huynh nói rất đúng, thật ra, ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc người thần bí này là người như thế nào. Nhưng mà, Thiên độc sinh tử thư kia của ngươi, có thật sự đáng tin hay không?"
Nói đến Thiên độc sinh tử thư, Vương Hoãn Chi không nhịn được mà cảm thấy đắc ý, đây chính là thứ mà lão ta luôn tự hào.
"Chuyện này, xin Ngao huynh cứ yên tâm, nếu như hắn ta ký tên vào, ta đảm bảo hắn ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
Ánh mắt Vương Hoãn chi thâm độc cười nói.
Nghe thấy câu trả lời ấy, Ngao Thiên vô cùng vừa lòng.
Chỉ lần có thể khống chế hắn, vậy hắn ta cũng chỉ là con châu chấu mà ông ta khống chế trong tay mà thôi, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.
"Vương huynh, ngươi làm tốt lắm, nhưng tiểu tử kia, liệu có chịu ký hay không?"
Ngao Thiên ngạc nhiên nói, đây là một chuyện rất quan trọng, tất cả cho dù đã có kế hoạch, thì cũng sẽ thành rác rưởi.
Vương Hoãn Chi cười lớn nói:
"Thế gian nay chỉ còn một mình Vương mỗ là có thể giải được đoạn cốt truy hồn tán, nếu như hắn muốn cứu người, vậy hắn có thể không đồng ý được hay sao?"
"Được, được, được, Vương huynh có thể giúp sức, thay ta nhận lấy một hổ tướng, ta kính Vương huynh một ly."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười lớn.
Mà lúc này trong một góc ở điện Kỳ Sơn.
Hai người một rồng đang ngồi vây quanh cùng một chỗ, trước mặt nơi bọn họ đang ngồi xổm, đặt một tấm bùa thiên độc sinh tử xanh đỏ đan xen.
Mày của hai người một rồng đều nhíu chặt, bộ dạng giống như là đối mặt với kẻ địch lớn vậy.
Rõ ràng, ai cũng hiểu được, bùa thiên độc sinh tử cũng không hề đơn giản như những gì mà Vương Hoãn Chi đã nói.
"Tuy rằng không biết chính xác bùa thiên độc sinh tử này dùng để làm gì, nhưng mà, thứ này xanh đỏ đan xen, tạo hình kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là không phải thứ gì tốt, Hàn Tam Thiên, không thể ký được."
Bách Hiểu Sinh nói.
"Nó quả thật không phải là thứ gì tốt, mà là một loại cổ."
Lấy thiên nhãn bây giờ của Hàn Tam Thiên, anh muốn nhìn cái gì, đương nhiên là có thể nhìn rõ cái ấy.
Tuy rằng bùa Thiên độc sinh tử này rất khéo léo và tinh xảo, nhưng sao có thể trốn được ánh mắt bây giờ của Hàn Tam Thiên được chứ?
"Y thánh Vương Hoãn Chi, y thuật có một không hai trong thiên hạ, nhưng độc thuật cũng vô cùng đáng gờm, nếu như đây đúng thật là một loại cổ, vậy càng không thể đồng ý được."
Bách Hiểu Sinh vội vàng la lên.
"Việc này, Lân Long anh thấy như thế nào?"
Hàn Tam Thiên nói.
Lân Long không nhịn được mà lộ ra nụ cười khổ:
"Ta cảm thấy ngươi không cần phải hỏi ta thấy như thế nào, quan trọng nhất là người thấy như thế nào?"
Hàn Tam Thiên cười cười, vẫn là Lân Long hiểu mình nhất:
"Đừng nói là cổ, cho dù là kịch độc, tôi cũng sẽ ăn."
Nhớ đến Niệm Nhi, thái độ của Hàn Tam Thiên rất kiên quyết, thân là một người đàn ông, lẽ ra nên gánh vác tất cả trách nhiệm và áp lực, cho nên, so với việc để cho vợ con chịu khổ ở nhà họ Phù, anh càng đồng ý muốn giao tính mạng của chính mình ra hơn.
"Không thể được! Nếu như đám người kia hạ cổ ngươi, đương nhiên sẽ không có ý tốt, ta cũng không lo lắng chuyện người giúp bọn họ làm gì ở đại hội luận võ, mà lo lắng cả đời này ngươi sẽ trở thành con rối của bọn họ."
Bách Hiểu Sinh kiên quyết từ chối nói.
Hàn Tam Thiên và Lân Long nhìn nhau cười, sau đó, anh trực tiếp cầm bút lên
- -----------------