Hiện trường vô cùng thảm thiết đến không nỡ nhìn làm những người ở đây đều bị dọa cho trợn mắt há hốc mồm, có nhiều người thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, sợ chọc phải vị người nam nhân như sát thần.
Nhưng rất nhiều nữ tử ở hiện trường lại vô cùng hâm mộ nhìn Tô Nghênh Hạ dưới đài.
Cho dù điều mà Hàn Tam Thiên làm thực sự quá đáng sợ, nhưng điều này cũng là tình yêu mà vô số nữ nhân tha thiết ước mơ.
Một lát sau, tiếng giết chóc dừng lại.
Hơn một trăm đệ tử của Triệu chân nhân, đều Tam Thiên chặt không thiếu một cái đầu nào. Hàn
Bởi vì Hàn Tam Thiên đang tức giận đến cực điểm, nên trong vòng vài giây đã chém giết xong.
Đối với Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chính là vảy ngược của anh, bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương đến cô mảy may, càng đừng nói đến tên kia dám đánh Tô Nghênh Hạ bị thương nặng như vậy.
Ôm lấy Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên không nói một câu nào, chậm rãi đi về hướng phòng của mình.
"Người này là.... là ma quỷ sao?"
"Giết nhiều người trong chớp mắt, hắn là ví dụ điển hình cho câu nói này."
"Hắn đang muốn cả Bát Phương thế giới biết, không được đụng vào nữ nhân của hắn!"
Không ít người trong lòng còn sợ hãi nhỏ giọng nghị luận, Cổ Nhật hoàn toàn ngây người đứng ở giữa lôi đài, cảm thấy không biết làm sao, hắn vốn muốn đến ngăn cản Hàn Tam Thiên, nhưng kết quả chưa làm được gì cả, thật sự nếu nói hắn vô dụng cũng không quá đáng.
Do dự một lát, hắn vẫn lên tiếng: "Người thần bí, thắng!"
Nói xong, hắn buồn bực đi xuống lôi đài.
Trở lại trong phòng, Hàn Tam Thiên ôm Tô Nghênh Hạ đến đặt bên giường, sau đó một dòng năng lượng vững vàng truyền vào thân thể Tô Nghênh Hạ, như vậy có thể giúp cho vết thương vừa nãy của Tô Nghênh Hạ khôi phục rất nhanh.
Sau khi thấy hơi thở của Tô Nghênh Hạ ổn định, lúc này Hàn Tam Thiên mới thu hồi lực lượng.
Thấy vậy Bách Hiểu Sinh mới hắc hắc cười nói: "Ta thao, Tam Thiên, mới một lát không gặp huynh, ta có cảm giác huynh đột nhiên lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, cư nhiên có thể bỏ qua Cổ Nhật một mình trên lôi đài như vậy."
"Hắn rất mạnh sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
"Tuy rằng ta không biết tu vi thật sự của hắn tới cảnh giới gì rồi, nhưng có thể ngồi vào chức vị đấy của Kỳ Sơn điện, khẳng định là rất mạnh." Sau đó Bách Hiểu Sinh lại chuyển đề tài, hắc hắc cười: "Nhưng mà có mạnh đến cỡ nào đi nữa ở trước mặt cũng mặt huynh cũng chỉ thể mà thôi, vừa rồi nếu như huynh trực tiếp đánh với Cổ Nhật đại sư kia một chút, phỏng chừng ngay cả hắn ta cũng không phản ứng kịp đâu."
"Ngươi cho là ngươi tốn chút nước bọt khenta, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm việc người để cho Nghênh Hạ lên đài thi đấu sao?" Âm thanh của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Vừa nghe anh nói như vậy trong đầu Bách Hiểu Sinh nhất thời hiện lên một màn huyết tinh mới vừa rồi, cả người không khỏi kinh hãi thất sắc.
"Được rồi, chuyện này không trách nên hắn, là chính em không nên đi." Tô Nghênh Hạ giữ chặt tay của Hàn Tam Thiên, lắc đầu với Hàn Tam Thiên, ý bảo anh không được tức giận như vậy.
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên từng trận vỗ tay.
"Tuyệt vời, tuyệt vời, quả tuyệt vời."
Ngay sau đó, Ngao Thiên mang theo Ngao Vĩnh cùng Vương Hoãn Chi, chậm rãi tiêu sái tiến vào, xem ra, Ngao Thiên đã vô cùng cao hứng, Hàn Tam Thiên đột nhiên trở về, hơn nữa còn biểu hiện kinh người trên lôi đài, thật sự làm cho
ông ta vui vẻ không thôi.
"Huynh đệ, ngươi thật đúng là làm cho ta lo lắng gần chết, ta vừa nghe nói ngươi mất tích, ta đã phải người đi tìm đến muốn lật tung cái Kỳ Sơn điện này lên rồi, cũng may huynh bình an trở về." Ngao Thiên cười nói.
Sau đó bàn tay to của ông ta vung lên, mấy hạ nhân vẫn đứng ngoài cửa nhanh chân chạy vào, trên tay còn mang theo một đồng lễ vật.
"Đây đều là một ít bảo vật của hải vực Vĩnh Sinh, còn nữa ta còn dẫn theo y thánh Vương Hoãn Chi đến đây." Nói xong, Ngao Thiên liếc nhìn Vương Hoãn Chi một cái.
Vương Hoãn Chi gật gật đầu, mới vừa rồi ở trên lầu các, Ngao Thiên ư đã muốn để cho Vương Hoãn Chi xác nhận xem Hàn Tam Thiên ký Thiên Độc Sinh Tử phù hay không, thực sự về sau sẽ là người một nhà, cho nên hiện giờ mới trực tiếp mang theo lễ vật dẫn người đến.
Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tránh ra, dành ra một vị trí để cho vương Hoãn Chi thuận tiện nhìn thấy Hàn Niệm.
Vương Hoãn Chi bước vài bước đi đến bên giường, nhìn Niệm Nhi, sờ sờ kinh mạch: "Đã trúng độc đích đến thời kì cuối rồi, nhưng mà không sao cả, ai bảo nàng gặp phải y thánh vương Hoãn Chi là ta đâu? Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hàn Tam Thiên do dự một lát, gật đầu, mang theo mọi người ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Hàn Tam Thiên có chút lo âu, Ngao Thiên cười cười: "Yên tâm đi, có Vương huynh ra tay, đứa nhỏ nhà huynh chắc chắn sẽ không có việc gì đâu."
Hàn Tam Thiên gật đầu, ông ta nói cũng đúng, anh nhìn Ngao Thiên, lạnh nhạt nói: "Tôi đã vào vòng trong, trở thành một trong mười hai mạnh nhất, ông muốn tôi làm gì cho ông?"
Ngao Thiên cười: "Hôm nay, vốn dĩ hai cái canh giờ sau huynh mới mới có trận đấu, biết vì sao lại bị đẩy lên trước tiên không?"
Ngao Thiên vốn tưởng rằng Hàn Tam Thiên sẽ hỏi, lại nào biết Hàn Tam Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào mình, hắn hơi cười khổ: "Huynh xảy ra chuyện, đỉnh Lam Sơn cũng biết, hơn nữa ngày đó bọn họ cũng cùng chúng ta chất vấn Cổ Nguyệt ở trong điện, mà người cứu ngươi là thần thánh phương nào, điều này phu nhân của huynh cũng là người chứng kiến."
"Ý của ông là người ngày đó tập kích tôi là người của Lam Sơn đỉnh?" Hàn Tam Thiên nói.
"Đúng vậy." Ngao Thiên lạnh lùng nói.
"Nhưng không đúng, tôi có thể khẳng định người ngày đó tập kích tôi là người của ma tộc."
"Huynh cho là thân là đại gia tộc chính đạo, sẽ không bắt đầu dùng người của Ma tộc sao? Đối với Lam Sơn đỉnh mà nói, có thể xưng bá Bát Phương thế giới mới là điều quan trọng nhất." Ngao Thiên nhẹ nhàng cười nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm thú cẩu.
- -----------------