“Thứ gì vậy? Mẹ nó, dám cướp đồ của tao, thức thời thì lập tức trả lại, nếu không, để tao bắt được, mày cứ thế mà ngoan ngoan chịu lấy." Hàn Tam Thiên nhe răng trợn mắt, gia tăng Thái Hư Thần Cước, thúc giục Thiên Lộc Tỳ Hưu tăng tốc độ xông về trước.
"Ha ha, rác rưởi, đừng có nói suông, đuổi kịp ta ra nói." Hàn Tam Thiên sững sờ, từ phía ánh sáng truyền đến.
Là người?!
Việc này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy rất lạ, bởi vì từ cái bóng loé trước mặt xem xét, hình thể của thứ kia rất xa con người. Thậm chí từ đó góc độ nào mà nói, là hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì từ chiều cao của thứ kia, Hàn Tam Thiên đoán, cũng chỉ là một con khỉ lông vàng, cho nên, sao lại là người được?!
"Chạy đi đâu." Quản ngươi là người hay khỉ, anh thúc giục sức mạnh trên người, so tài với bóng sáng kia, đồng thời không thèm để ý châu báu cần tiền, liều mạng rót cho Thiên Lộc Tỳ Hưu.
Chỉ là một lát, hai người tăng theo cấp số cộng, tốc độ Hàn Tam Thiên đột nhiên tăng lên, như là thần quang, lao đế ánh sáng trước mặt. Cho đến càng ngày càng gần, lúc này Hàn Tam Thiên mới thấy rõ ánh sáng trước mặt là gì. Nói thứ kia là người, hoặc là nói, kia đó là Nhân Sâm như đứa nhỏ, toàn thân như ngó sen trắng, tứ chi tròn trịa, nhìn vẫn như cũ không khác gì quả Nhân Sâm lắm. Trên đầu bóng loáng trên có mấy ngọn tóc thưa thớt, theo gió thổi, như là mấy cọng tóc dựng người trên đầu, dáng vẻ quả thực buồn cười chết người.
Mà nói nó không phải là quả Nhân Sâm, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì nửa người dưới của nó mặc cái quần đùi màu đỏ, hơi giống đô vật ở Nhật Bản, bộc lấy ba tầng.
“Là đồ chơi gì vậy." Hàn Tam Thiên không khỏi sững sờ, khóe miệng cũng hơi run rẩy. Dựa vào những gì anh trải qua, thật là chưa từng thấy thứ ở trước mắt thứ này.
Nhưng tại thời điểm Hàn Tam Thiên đang nghi ngờ, đồ chơi phía trước lại đột nhiên quay đầu, chửi ầm lên: “Ngươi mẹ nó mới là đồ chơi, cả nhà người đều là đồ chơi."
"Mẹ nó!"
Hàn Tam Thiên sững sờ, thứ này còn không hề kém, còn dám mắng người, đủ hung. Anh mỉm cười: “Mày vốn là đồ chơi nhỏ, tao nói sai gì à?"
"A!!!"
Quả nhiên, Hàn Tam Thiên vừa nói xong, đồ vật nhỏ kia, tránh trên tránh dưới, nhe răng trợn mắt, khuôn mặt quá Nhân Sâm cũng bởi vì tức giận, như sắt thép bị nung lên, đỏ bừng.
Khóe miệng Hàn Tam Thiên tỏ vẻ vẻ tươi cười, chính là lúc này.
Thái Hư Thần Cước tăng lên cao nhất, khẽ động người, chuyển đến trước mặt bé con nhân sâm, năng lượng trong tay khẽ động.
“Chạy chỗ nào!" Năng lượng đột nhiên như hoá thành một cái nồi bự, phịch một tiếng, trực tiếp úp lấy nó.
Đông đông đông!
Bên trong năng lượng, đồ chơi nhỏ liều mạng đánh, Hàn Tam Thiên giống như giữ chuột vậy.
"Còn muốn chạy?" Hàn Tam Thiên cười, tay khế động, trong đó hiện lên mấy sợi dây thừng, trói chặt thứ kia, lúc này cái nắp mới được Hàn Tam Thiên thu lại.
“Lại nói, đồ chơi nhỏ nhà ngươi cuối cùng là gì?” Hàn Tam Thiên hứng thú ngồi xổm, sờ lên tay của nó, thật sự chính là vừa non vừa trượt. Sau đó lại dùng ngón tay chọt chọt cái bụng nhỏ, tròn trịa, tiếp theo xuống dưới, vô cùng co dãn.
"Quả Nhân Sâm mày, mang về nấu canh chắc không tồi, mùi vị chắc sẽ ngon đây.” Hàn Tam Thiên nhịn cười không được nói.
“Mẹ nó, con mẹ nó ngươi dám ăn ông đây. Đồ tiện nhân nhà ngươi, có gan thả ông ra, chúng ta dựa vào bản lĩnh
so một chút, dùng mấy cách hèn hạ vô sỉ này, ngươi là người sao?” Bé con nhân sâm nhìn nhỏ, nhưng tính cách lại rất táo bạo, nghe Hàn Tam Thiên nói xong, mặt vẫn như sắt nung đỏ, tứ chi càng liều mạng vùng vẫy, muốn tránh khỏi trói buộc.
“Đơn đấu? Mày nghĩ thật là tốt." Hàn Tam Thiên túm lấy quả Nhân Sâm kia, trực tiếp đặt trên tay, đồng thời lấy lại thiên thư mà nó trộm. Sau đó anh nhướng mày nhìn nó: “Cuối cùng mày là thứ đồ chơi gì?"
“Ai cần quan tâm ông!"Quả Nhân Sâm tức giận quát.
Một giây sau, tròng mắt nó khẽ đảo, nhân lúc Hàn Tam Thiên không chú ý, móc đũng quần ra, trực tiếp bắn về phía Hàn Tam Thiên.
"Tao phi!" Hàn Tam Thiên kinh sợ một chút. May là tránh kịp, nếu không cả người đều là nước tiểu của tên này.
“Mẹ, mày thật là tiện, nhân lúc tao không chú ý, muốn làm ướt tao?! Có điều, nói đến đi tiểu," Hàn Tam Thiên đột nhiên cười âm trầm, hai tay bóp, trực tiếp bắn về phía nhóc kia.
“Oa oa!” Quả Nhân Sâm lập tức miệng hét lên, run rẩy đau. Phải biết một ngón tay của Hàn Tam Thiên với quả Nhân Sâm mà nói, đơn giản đã quá lớn, mà với thứ kia của nó, lại là càng lớn. Lực mà anh bắn ra, thật sự khiến nó muốn ngất nếu Hàn Tam Thiên không hạ thủ lưu tình.
“Nha, nha, nha!" Quả Nhân Sâm Quả muốn che chắn, nhưng nhận ra bị trói buộc, hoàn toàn không thể ra tay, chỉ có thể nhảy lên tại chỗ không ngừng. Chỉ là mới hơi tốt lên đã bị Hàn Tam Thiên nhỏ nước bọt.
“Nha cái rắm, tao còn Thiết Khắc gì đâu." Hàn Tam Thiên im lặng, tay động, lấy đỉnh Song Long ra, trực tiếp trói nó trong đỉnh rồi thu lại.
“Mẹ hắn, tiện nhân thối, thả ông ra, thả ông ra ngoài. Giỏi chúng ta cùng nhau đâu." Bị ném vào trong đỉnh, cảm xúc bé con nhân sâm lúc này càng thêm kích động, giơ chân giơ mộng đập vào đỉnh, bên trong miệng càng tức giận gầm thét.
“Nếu mày còn nghịch, tạo không ngạc lấy mày ra chơi." Hàn Tam Thiên nói xong, vung ngón tay.
Nhìn thấy động tác ấy, bé nhân sâm theo bản năng kẹp chặt hai chân, hai mắt lộ vẻ sợ hãi, miệng nhỏ cũng ngoan ngoãn ngậm lại. Hàn Tam Thiên thấy thế, thu lại Song Long đỉnh. Không có nó ầm ĩ, lúc này Hàn Tam Thiên mới có thời gian ngẩng đầu xem xung quanh. Sau đó, hai mắt sững sờ, hơi bó tay.
Mợ, thế nào chạy đến nơi này?
Nhìn đỉnh đầu có hơi đỏ, sơn mạch trước mắt to lớn, kèm theo trong không khí kia có hương vị không bình thường, Hàn Tam Thiên giật mình, hỏi quả Nhân Sâm nhỏ, nhưng lúc này lại có gió thổi đến.
Sơn động cách đó không xa, có ảnh sáng đỏ.
“Đó chính là thần mộ?" Hàn Tam Thiên thì thào hỏi.
“Thao, vẫn là đi nhanh thì hơn.” Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhưng vừa đi hai bước, Song Long đỉnh trong ngực hơi động, truyền đến tiếng gầm rú tức giận của nhân sâm bé kia.
- -----------------